Thẩm Viễn sau khi cúp điện thoại, nụ cười trên khóe miệng cậu lập tức dập tắt.
Hư!
Tên tiểu tử Byron đó, không ngờ lại trở thành em rể của mình.
Hư, phải cho cậu ta nếm ít lợi hại mới được!
Nếu không cậu ta không sợ chết, lại bắt nạt em gái mình!
Nhưng mà, nghĩ đến sự uy hiếp của bố, thôi đi, không đi nữa, nếu không lại bị bố giáo huấn đấy.
Thẩm Viễn thất thần lắc đầu, sau đó cậu cầm theo hành lý đi ra ngoài.
Cậu vừa mới tham gia tập huấn về.
Từ khi bị bố mình vứt vào trại tập trung huấn luyện, những ngày tháng đó còn khổ hơn cả con chó.
Không, cậu còn ngưỡng mộ cuộc sống của con chó đấy.
Bây giờ cuối cùng cậu cũng kết thúc tập huấn, cuối cùng cũng được giải phóng rồi.
Trở về cuộc sống hiện đại, cậu cảm thấy bầu trời cũng trong xanh hơn, không khí cũng ngọt hơn rất nhiều.
Thẩm Viễn vừa xách theo chịếc túi vừa đi lại trên phố, cậu vừa đi vừa suy nghĩ lát nữa sau khi về nhà, có nên tắm nước nóng rồi ngủ một giấc thật ngon không.
Vừa rồi gọi điện thoại về nhà, bố và phụ thân mình đều không ở nhà, họ lại chạy đi du ngoại thế giới rồi, về nhà cũng chán ngắt.
Ừ, ừ, hay là đi tìm Đậu Đậu và Đinh Đinh chơi vậy.
Bây giờ anh Gian Thanh và anh Thẩm Châu đều đi với bạn gái, rất ít khi có thời gian ra ngoài.
Cũng chỉ có Đậu Đậu và Đinh Đinh có thể đi được.
Tuy họ cũng có bạn gái, nhưng không phải ngày nào cũng bên cạnh bạn gái!
Chờ đã.
Hình như cậu phát hiện ra vấn đề gì đó!
Chờ đã.
Tại sao tất cả mọi người đều có bạn gái hoặc bạn trai rồi?
Tại sao chỉ có mỗi mình mình vẫn là FA độc thân?
Pạc, đột nhiên Thẩm Viễn dừng chân lại, người cậu lập tức rơi vào vòng suy tư.
Một Thẩm Viễn chậm hiểu, cuối cùng cũng phát hiện ra vấn đề đáng thương này.
Đúng vậy, cả thế giới này đều thoang thoảng mùi hương tình yêu, chỉ có mình cậu là thoang thoảng mùi hương FA độc thân!
Thẩm Viễn nghĩ đến điểm này, đột nhiên cậu cảm thấy tuyệt vọng, rồi ngồi bệt ngay xuống ghế đá bên đường, mặt cậu như không thiết sống nữa.
Bây giờ, cậu không muốn đi tìm ai hết.
Dù sao có đi tìm cũng chỉ thấy người ta thể hiện tình cảm với nhau, cậu chỉ có thể, thể hiện tình cảm với cái bóng của mình!
Nghĩ đến đoạn này, Thẩm Viễn càng lúc càng trở nên chán nản.
Đúng lúc này, từ phía xa vang đến tiếng ồn ào, theo đó là tiếng la hét của một người đàn ông: “Mày đứng im cho tao!”
Thẩm Viễn ngẩng đầu lên, thấy một người thanh niên đang lén lút chạy về phía mình.
Người đàn ông trung niên ở phía sau mặt rất tức giận, chỉ vào bóng dáng người thanh niên này hét to: “Tên khốn này! Mày đứng im cho tao! Ông đánh gẫy chân mày bây giờ!”
Thẩm Viễn vừa nhìn cái, ai ya, đây là đang xảy ra chuyện gì vậy?
Không lẽ có người đang cướp của sao?
Thẩm Viễn lập tức thấy phấn chấn, anh đứng ngay dậy từ dưới đất, không cần hỏi han gì lao ngay lên, đấm ngay vào mặt của người thanh niên kia
Bụp bụp!
Người thanh niên đáng thương kia bị Thẩm Viễn đánh cho nằm im dưới đấy, nửa ngày sau vẫn không động đậy được!
Sự thay đổi này, khiến tất cả mọi người tại hiện trường đều ngơ ngác
Người đàn ông trung niên kia sau khi đuổi kịp, thấy Thẩm Viễn đang nhìn người thanh niên nằm dưới đất với vẻ mặt đang rất bình tĩnh, rồi ông cũng ngơ ngác theo.
Thẩm Viễn đứng thẳng người, rồi nói: “Người đã bắt được cho ông rồi, ông tự xử lý đi!”
Nói xong, Thẩm Viễn xách theo túi của mình, quay người rời đi.
“Chờ chút!” Người đàn ông trung niên kia đột nhiên gọi Thẩm Viễn lại, ánh mắt ông sáng rực lên khiến người khác thấy sợ, con ngươi của ông gần như dính vào nắm đấm của Thẩm Viễn, ông nuốt nước bọt, rồi nói: “Cái này, cậu là ai?”
Thẩm Viễn hơi nheo mày: “Ông hỏi tôi cái này để làm gì? Tuy tôi đã làm việc tốt, nhưng cũng không cần ông báo đáp đâu!”
Người đàn ông trung niên hơi ngơ ngác, lập tức trả lời: “Cái gì làm được việc tốt?”
“Chẳng lẽ không phải anh ta cướp đồ của ông, vì vậy ông mới đuổi theo anh ta sao?”
Thẩm Viễn hơi nheo mày, ừ, tại sao sau khi mình trở về xã hội hiện thực, luôn cảm thấy có một số chuyện không bình thường nhỉ?
Chẳng lẽ sự nhận biết của mình đã có vấn đề sao?
Không thể nào!
Sự phán đoán của mình trước đây rất siêu mà biết không?
Chuyện của Ngu Vũ Mặc và Mộ Tiểu Vũ, đều là mình đứng ra giải quyết mà!
Chẳng lẽ ba năm nay mình tập huấn ở cơ sở đã bị ngu người.
Cũng không thể như thế được!
Mình vừa làm trắc nghiệm xong, chỉ số IQ rất cao mà!
Rốt cuộc vấn đề này là ở chỗ nào đây?
Người đàn ông trung niên ngơ ngác một lúc, sau đó cười hà hà rất to, rồi nói: “Đúng đúng đúng, không sai không sai! Tên khốn tiểu tử này cướp đồ của tôi, cảm ơn cậu đã chặn lại nó giúp tôi! Tôi tên là Trác Hải Thao, đây là danh thiếp của tôi.
”
Nói xong câu này, người đàn ông trung niên đưa danh thiếp của mình cho Thẩm Viễn.
Thẩm Viễn đưa tay ra nhận lấy danh thiếp, cậu liếc qua một cái, danh thiếp rất đơn giản, bên trên chỉ có một số điện thoại và tên.
“Võ công của cậu là học từ đâu đấy?” Trác Hải Thao nhìn Thẩm Viễn với ánh mắt đầy ẩn ý.
Thẩm Viễn nheo mày, rồi trả lời: “Là học ở trong nhà.
”
Võ công của anh rất phức tạp, nhưng chủ yếu theo hướng công kích là chính.
Chuyện anh đã lấy được đai vàng, nhưng không muốn nói cho cả thế giới biết, vì vậy nói luyên thuyên cho qua chuyệ
Ánh mắt của Trác Hải Thao càng sáng lên hơn: “vậy năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười chín tuổi.
” Thẩm Viễn thành thật trả lời: “Còn thiếu hai tháng nữa là hai mươi tuổi rồi.
”
Ánh mắt của Trác Hải Thao sáng lên gần như bóng đèn chịếu sáng: “Cậu đã đi bộ đội bao giờ chưa?”
Thẩm Viễn hơi ngơ ngác: “Đi bộ đội?”
Trác Hải Thao gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy! Mỗi một thanh niên đều có nghĩa vụ báo hiếu tổ quốc! Cậu đã đi bộ đội chưa?”
“Vẫn chưa!” Mặt Thẩm Viễn hơi ngơ ngác, nhưng đứa trẻ trong nhà cậu, đúng thật là chưa ai từng đi bộ đội.
“Thế cậu có hứng thú đi bộ đội không?” Trác Hải Thao càng háo hức hơn, ông không hề để ý đến người thanh niên bị Thẩm Viễn đấm một phát ngất luôn đang nằm dưới đất.
Thẩm Viễn sau khi nghĩ một lúc, rồi nói: “Đi bộ đội thì có gì tốt chứ? Không có đồ ăn ngon tôi không đi đâu!”
“Có thể quang minh chính đại nghịch súng, có thể quang minh chính đại đánh nhau, có thể quang minh chính đại nâng cao bản thân!” Trác Hải Thao cảm thấy bây giờ mình giống như một ông thầy bói lởm, biết làm sao đây, ông vừa nhìn cái đã biết Thẩm Viễn là một hạt giống tốt! Dáng vóc này, sức mạnh này, lực công kích này, quá tuyệt vời! Một hạt giống tốt như vậy, nếu không đi bộ đội, thì thật là quá đáng tiếc mất!
Thẩm Viễn nghĩ một lúc, ý, hình như đi bộ đội cũng không tồi!
Hay là cứ đi chơi thử xem?
Thẩm Viễn hỏi ông: “Đi bộ đội thì mất mấy năm?”
“Hai năm!” Trác Hải Thao dơ hai ngón tay ra: “Chỉ cần mãn hạn hai năm, là có thể về được rồi!”
Thẩm Viễn nghĩ một lúc, lập tức tỏ ra đồng ý: “Được! Vậy thì đi bộ đội đi! Dù sao cũng là chơi hai năm thôi mà!”
Trác Hải Thao nghe Thẩm Viễn nhận lời nhanh như vậy, ông sung sướng đến nỗi nhảy dựng lên.
Nhưng mà, ông vẫn cẩn thận hơn những thanh niên, vì vậy đã hỏi thêm một cậu: “vậy bố mẹ cậu có đồng ý không? Nhà cậu ở đâu vậy?”
Thẩm Viễn lập tức trả lời: “Nhà tôi à, chắc là sẽ đồng ý thôi! Phụ thân tôi là Sùng Minh, bố tôi là Thẩm Lục.
”
Nụ cười trên khuôn mặt Trác Hải Thao lập tức cứng đơ lại!
- Hoàn chính văn -