Vy Vy sửng sốt, rồi mới bừng tỉnh, nói: “Các chị đặt bẫy người nhà họ Đới ư?”
Cung Tử Á lập tức bật cười, nói: “Nói chuyện với người thông minh thật dễ chịu.”
Vy Vy hơi đỏ mặt.
Cung Tử Á nói tiếp: “Đây là ý của cậu Văn, cũng là ý của cậu hai nhà tôi.
Bọn họ nói, nhà họ Đới đối xử tệ bạc với em, thì không có lý nào để bọn họ thoát thân dễ dàng.
Nói thế nào nhỉ, bọn họ bất nhân thì chúng ta bất nghĩa.
Nhà họ Đới có bao nhiêu mối quan hệ thì chúng ta sẽ chặt đứt hết, xem xem cuối cùng chỉ còn lại tư lệnh Quang Can thì ông ta sẽ làm như thế nào.”
Vy Vy lập tức hiểu ý Cung Tử Á, bọn họ định tóm gọn một mẻ.
Vy Vy hỏi: “Chuyện lớn như vậy, sẽ không liên lụy đến nhà họ Văn và nhà họ Hạ chứ?”
Cung Tử Á mỉm cười lắc đầu: “Em gái à, em nói vậy là coi thường thế lực nhà họ Hạ và nhà họ Văn đấy.
Nhà họ Đới ư? Cho dù có mười nhà họ Đới thì cũng chẳng thể làm gì nhà họ Hạ.
Huống hồ bây giờ nhà họ Đới đang bị chèn ép, nhưng không nhổ cỏ tận gốc, mà là để cho bọn chúng sống dở chết dở.
Cậu hai nói rất đúng, phá hủy một công ty rất dễ dàng, nhưng khiến bọn họ sống dở chết dở mới giỏi.
Nhà họ Đới đã từng cho em hy vọng, cũng cho em tuyệt vọng.
Không cho bọn họ nếm thử cảm giác này, thì sao có thể xứng với nỗi khổ chia lìa mười năm này?”
“Thế nhưng, ba em không phải chi chính trong dòng họ nhà họ Đới, chỉ là một người trong một chi rất nhỏ mà thôi.” Vy Vy giải thích.
“Vậy thì có làm sao đâu? Đâu phải bọn họ không biết chuyện em quay về nhà họ Đới.” Cung Tử Á bất đắc dĩ nói: “Bao che cũng là một cái tội.
Lúc nhà họ Đới không cần em, giả câm giả điếc, mặc cho em bị người khác chà đạp.
Bây giờ cần em thì lại đến nói với em là người một nhà.
Sao không tìm em từ sớm đi? Nếu nhà họ Đới không bắt em lên tiếng thì cậu hai cũng không tàn nhẫn như vậy.
Nếu nhà họ Đới đã làm như vậy, thì phải chuẩn bị chấp nhận tất cả.”
Vy Vy gật đầu, đây chính là cách làm việc của nhà họ Hạ.
Cung Tử Á khẽ nói: “Không chỉ như vậy, lần này mấy gia tộc liên quan đến nhà họ Đới cũng sẽ bị liên lụy.
Lần này, cho bọn chúng một bài học nhớ đời, xem bọn chúng còn dám không chịu ghi nhớ không!”
Nghe giọng điệu oai phong ngạo nghễ của Cung Tử Á, Vy Vy không khỏi nói: “Thảo nào Vũ Mặc vẫn luôn tôn sùng chị làm thần tượng.”
Nghe thấy Vy Vy nói như vậy, Cung Tử Á lập tức cười phá lên.
Sau khi tiếp xúc với hai cô gái này, Cung Tử Á có cảm giác mình cũng trẻ hơn rất nhiều.
Bởi vì Thẩm Hà nhúng tay vào chuyện này, nên tốc độ của nhà họ Đới vô cùng nhanh chóng.
Vy Vy chính thức rời khỏi nhà họ Đới, nhờ kết quả giám định DNA với Ngô Cúc mà nhập tên vào sổ hộ khẩu cùng Ngô Cúc.
Đồng thời Ngô Cúc và Đới tiên sinh cũng đã bổ sung giấy chứng nhận kết hôn là giấy chứng nhận ly hôn.
Từ đó, thân phận của Vy Vy được thay đổi hoàn toàn.
Từ đứa con ngoài giá thú ban đầu trở thành đứa con hợp pháp.
Tuy cách làm này có chút lừa mình dối người.
Hoàn toàn không thể che giấu được những bậc trưởng bối và những kẻ có ý đồ trong nhà họ Văn.
Nhưng ý nguyện và thành ý của người làm việc này lại có thể được thể hiện rõ ràng.
Thẩm Hà ở lại hai ngày, sau khi xúc tiền hoàn thành xong mọi việc thì vội vàng rời đi.
Thân là công chúa quốc dân nên lúc nào cô cũng vô cùng bận rộn.
Khi Vy Vy cầm trên tay sổ hộ khẩu và chứng minh thư mới, cô cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy.
Cô thật sự không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy!
Dì Cúc vẫn chọn làm người giúp việc ở nhà họ Chiêm.
Có điều, biết Văn Gian Thanh đã đánh tiếng với Chiêm Nhất Thông nên không có ai dám làm khó dì Cúc nữa.
Có thể bà ấy sẽ trở thành mẹ vợ tương lai của cậu chủ nhà họ Văn!
Nhà họ Chiêm không dám dây vào nhà họ Văn.
Vì vậy, tất cả mọi người trong nhà họ Chiêm đều rất khách sáo.
Vì thân phận thay đổi nên Vy Vy phải về trường sửa lại thông tin của mình.
Văn Gian Thanh nghe nói vậy, lập tức đặt vé máy bay cho hai người, đích thân đưa cô về sửa đổi thông tin.
Phạm Đậu Đậu và Phạm Đinh Đinh vốn đang chơi vui vẻ, chưa thỏa thuê, thì đã bị một cuộc điện thoại gọi về nhà.
Trước lúc đi, Phạm Đậu Đậu và Phạm Đinh Đinh kêu khóc không muốn đi, sao đó bị vệ sĩ trong nhà xách về.
Thẩm Mạch và Thẩm Viễn cũng bị Sùng Minh gọi điện kêu hai người đến bờ bên kia đại dương, cùng làm ngư dân câu cá.
Thế là chỉ còn lại hai người Hạ Thẩm Châu và Ngu Vũ Mặc.
Ngu Vũ Mặc thấy không còn việc của mình nữa, thì định về nhà.
Sao Hạ Thẩm Châu có thể cho cô rời đi như vậy?
Cậu vẫn chưa khiến Ngu Vũ Mặc hoàn toàn gật đầu đồng ý.
Suy đi tính lại, Hạ Thẩm Châu lập tức gọi điện cho anh rể của mình.
Người làm anh rể không thể không giúp đỡ cậu em vợ này.
Vì thế, hoàng tử điện hạ cố tình tìm một lý do, nhờ Hạ Thẩm Châu giúp anh xử lý một chuyện.
Âm thầm trợ cấp học phí cho những đứa trẻ ở khu vực nghèo đói.
Anh vẫn luôn muốn đi xem sao, nhưng khổ nỗi không có thời gian.
Sau đó, Hạ Thẩm Châu tỏ ra đầy trách nhiệm, cứ giao chuyện này cho cậu là được rồi.
Thế là, Hạ Thẩm Châu nói với Ngu Vũ Mặc rằng dù sao nghỉ hè cậu cùng chẳng làm gì, chi bằng đi cùng tớ một chuyến xem sao.
Còn Ngu Vũ Mặc, thực ra cô cũng có chút không muốn xa Hạ Thẩm Châu.
Vì vậy cô lập tức đồng ý.
Sau khi chào tạm biệt mọi người, Hạ Thẩm Châu mang Ngu Vũ Mặc đến thôn nghèo mà hoàng tử Joel vẫn luôn âm thầm tài trợ.
Thôn nghèo này không thuộc địa phận Việt Nam, mà thuộc một quốc gia nhỏ nằm sát biên giới Việt Nam.
Quốc gia này nằm trong bốn nước kém phát triển trên thế giới.
Thu nhập bình quân trên đầu người tương đối thấp.
GDP của thủ đô cũng chỉ bằng GDP của một thành phố tuyến ba của Việt Nam.
Có thể thấy được nền kinh tế ở đây kém phát triển như thế nào.
Vì vậy, nhiều đứa trẻ ở đất nước này không đủ ăn không đủ mặc và cũng không được đi học.
Cho nên, hoàng tử Joel mới làm từ thiện ở thôn nghèo này.
Bây giờ Hạ Thẩm Châu thay mặt anh rể đi xem xét tình hình, trước hết là muốn ở bên cạnh Ngu Vũ Mặc, hơn nữa cậu thực lòng muốn đi xem tình hình nơi đó ra sao.
Cũng không thể bỏ ra một đống tiền để nuôi một đám sâu mọt đúng không?
Đây là lần đầu tiên Ngu Vũ Mặc ra nước ngoài, nên cô cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Có nhà họ Hạ ở đây, thủ tục xuất ngoại của Ngu Vũ Mặc vô cùng nhanh chóng.
Đại sứ quán ở Việt Nam trực tiếp ký duyệt.
Vì thế, Hạ Thẩm Châu và Ngu Vũ Mặc trực tiếp đáp máy bay đến đất nước kia.
Bởi vì thân phận và địa vị nhà họ Hạ quá cao quý, nên hai người vừa xuống máy bay đã được tiếp đón nhiệt liệt.
Ngu Vũ Mặc không kịp thích ứng, luôn cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
Vì vậy, đợi buổi tiệc kết thúc, Hạ Thẩm Châu bắt đầu khước từ những bữa tiệc không quan trọng, chuẩn bị dẫn Ngu Vũ Mặc đi thăm thú khắp nơi.
Thấy Hạ Thẩm Châu muốn chơi trò vi hành cùng mình, Ngu Vũ Mặc không nhịn được mà phì cười: “Cậu cho rằng cậu là hoàng đế Khang Hy đi vi hành hả?”
Hạ Thẩm Châu nhìn chăm chú vào nụ cười của Ngu Vũ Mặc, đôi mắt đầy vẻ dịu dàng, kéo tay Ngu Vũ Mặc nói: “Dẫn cậu theo thì chẳng phải là vi hành rồi sao?”