Thẩm Mạch ngồi vào chỗ của mình, lấy toàn bộ bài tập và dụng cụ trong tiết học tự học chiều nay bày ra bàn, không thèm quan tâm đến món quà của bạn cùng bàn.
Vẻ mặt của bạn cùng bàn Thẩm Mạch giống như mới lần đầu quen biết cô, ánh mắt và biểu cảm đều lộ ra vẻ kinh ngạc: “Thẩm Mạch, cậu làm sao vậy?”
Thẩm Mạch mỉm cười rồi nói: “Hôm nay toàn là tiết tự học, cậu không qua với người yêu của mình à, sao còn thời gian đến tặng lồng châu chấu cho tớ, cậu không sợ cô ấy không thích à?”
Bạn cùng bàn của Thẩm Mạch giật mình, hình như biết được Thẩm Mạch đã biết gì đó, cậu ta bắt đầu chối: “Cậu nói gì vậy? Người yêu nào của tớ chứ? Cậu đang nói cậu à?”
Thẩm Mạch nhìn cậu ta vẻ mặt thất vọng.
Vy Vy nói đúng lắm.
Nếu như cậu ta đủ can đảm thừa nhận lỗi của mình và thừa nhận mình có bạn gái, thì cậu ta vẫn được xem là một người đàn ông.
Còn nếu cậu ta cứ thích bắt cá nhiều tay, loại người như thế, đáng được lên án lắm.
Thẩm Mạch nhìn chằm chằm vào bạn cùng bàn của mình, dường như hôm nay mới biết được bộ mặt thật của cậu ta.
Bạn cùng bàn bị Thẩm Mạch nhìn đến toát cả mồ hôi, cẳng thẳng đến nổi nói vắp: “Sao cậu lại nhìn tớ?”
“Tớ chỉ muốn nhìn rõ cậu, cậu có phải người thích ăn món tráng miệng không.” Thẩm Mạch trả lời một cách nghiêm túc.
“Hả?” Bạn cùng bàn của Thẩm Mạch ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu Thẩm Mạch đang nói gì.
Thẩm Viễn ngồi sau nhếch miệng, biết rằng em gái mình đã hoàn toàn thức tỉnh rồi!
Thẩm Viễn nhìn Vy Vy từ xa và giơ ngón tay cái lên.
Vy Vy nhìn Thẩm Viễn mỉm cười và lắc đầu, biểu thị không có chi.
Phạm Đậu Đậu Phạm Đinh Đinh cũng nhìn Vy Vy giơ ngón tay cái lên.
Văn Gian Thanh và Hạ Thẩm Châu cùng Thẩm Tùng Tý cũng nhìn Vy Vy với vẻ mặt hiền từ và mỉm cười.
Thẩm Mạch lần này có thể bình an vượt qua một ải trong cuộc đời mình, cũng nhờ công lao của Vy Vy!
Thẩm Mạch đặt cuốn sách trên tay xuống và nói với bạn cùng bàn: “Bây giờ mọi người đều đang bận bịu cho lễ hội trường ngày mai, tại sao cậu không đi phụ một tay nhỉ?”
“Tớ...” Bạn cùng bàn của Thẩm Mạch vừa định nói, tớ ở lại với cậu.
Nhưng câu nói này lẩn quẩn trong miệng một hồi lâu cũng không nói ra được.
Bạn cùng bàn của Thẩm Mạch suy nghĩ một lúc, đảo mắt ba vòng, nói: “Thẩm Mạch, tớ biết có một nơi rất là vui...”
“Xin lỗi, tớ không có thời gian.” Thẩm Mạch mỉm cười từ chối: “Tớ đến đây là để trải nghiệm cuộc sống.
Xin lỗi, chúng ta chỉ có thể đến đây thôi!”
Nói xong câu đó, Thẩm Mạch ôm lấy sách vở đứng dậy, quay lưng bước đi, và đi thẳng đến bên cạnh Thẩm Viễn, nói với bạn cùng bàn Thẩm Viễn: “Tớ có thể đổi chỗ với cậu không?”
“A a a, được chứ được chứ.” Bạn cùng bàn Thẩm Viễn vẻ mặt sợ hãi đứng dậy nhường chỗ.
Thẩm Mạch ngồi kế bên anh mình, thở phào một hơi.
Vẫn là ở cùng anh mình thoải mái hơn!
Thẩm Viễn đưa tay vuốt đầu Thẩm Mạch, nói: “Không sao là tốt rồi.”
Thẩm Mạch lắc đầu, mỉm cười nói: “Chị Vy Vy giỏi thật, chỉ với mấy câu nói đã kéo em lên từ dưới hố sâu! Nhưng, chị Vy Vy thật sự quá thông minh, chuyện gì cũng nhìn thấu hết.
Vì vậy, anh Gian Thanh phải tốn nhiều công sức đấy!”
Thẩm Viễn gật đầu, nói: “Tốn công là chắc rồi! Nhưng mà, chúng ta còn nhỏ, vẫn kịp mà! Năm xưa, anh rễ của chúng ta theo đuổi chị của chúng ta, cũng mất mười tám năm mà! Chúng ta bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi!”
Thẩm Mạch gật đầu lia lịa, sau đó nhìn Thẩm Viễn với nhiều sự mong đợi: “Anh à, ngày mai, anh hai chị hai và chị dâu anh rễ nhất định sẽ đến chứ?”
“Nhất định.” Thẩm Viễn cười tủm tỉm nói: “Bọn họ nói đến, nhất định sẽ đến! Nhưng, Tiểu Mạch, sau lễ hội của trường, có thể chúng ta sẽ không còn được trải nghiệm cuộc sống học sinh dân thường ở trường nhị trung nữa.
Bọn họ mà tới là mối quan hệ và thân phận của chúng ta sẽ bị bại lộ!”
Thẩm Mạch cười nói: “Không sao, dù gì chúng ta cũng trải nghiệm hết rồi mà.
Còn lại phải xem bản thân bọn họ thôi!
Thẩm Mạch nhìn qua Hạ Thẩm Châu, nói nhỏ: “Anh Thẩm Châu và Ngu Vũ Mặc...”
“Có lẽ ngày mai sẽ có một sự thay đổi.
Còn thay đổi theo hướng nào, phải xem bản thân bọn họ.” Thẩm Viễn mỉm cười trả lời.
Đến chiều, các học sinh có phần tham gia biểu diễn trong lễ hội trường đều đi chuẩn bị, những người không tham gia, thì ở lại trong lớp ôn bài, hoặc là tụm lại một nhóm cùng trò chuyện.
“Ôi, mọi người nói, rốt cuộc ngày mai Trịnh Khắc Kỳ có xuất hiện ở lễ hội trường không?” Một bạn nhiều chuyện đã hỏi.
“Chắc không đâu.
Thương nặng như thế, làm sao tham gia được?” Một bạn khác trả lời.
“Phải đó, gãy hết bao nhiêu cái xương mà! Mọi người nói xem, Trịnh Khắc Kỳ trước giờ đều là người cẩn thận, sao lần này lại bị tai nạn nghiêm trọng thế? Vả lại còn bị gãy xương nhiều thế?”
“Ai biết có phải bị đánh không, làm sao dám nói ra chứ? Dù sao cũng là một chuyện đáng xấu hổ mà!”
“Tớ cũng cảm thấy giống bị đánh, nhưng mà ai to gan thế, dám đánh cậu ta ra nông nổi này, mà trong nhà vẫn chưa ai đi trả thù? Điều này có vẻ lạ đấy?”
“Phải đó, tớ cũng cảm thấy kỳ lạ! Có thể khiến cho Trịnh Khắc Kỳ có thể im lặng nuốt cơn giận xuống, là chuyện không thể nào!”
Cả nhóm học sinh cùng nhau xúm lại bàn tán chuyện của Trịnh Khắc Kỳ.
Những người phía sau, chỉ cười mà không nói gì.
Hạ Thẩm Châu chừa lại nửa mạng sống cho cậu ta, đã nhân từ với cậu ta lắm rồi.
Còn việc tại sao cậu ta không dám trả thù...
Hahahaha, Trịnh Khắc Kỳ là tên ngốc, nhưng ba cậu ta không phải.
Ông ta dám à? Sau khi con trai bị đánh, đã lập tức đi điều tra, và biết được người đánh Trịnh Khắc Kỳ chính là nhị công tử Hạ gia, cả nhà Trịnh Khắc Kỳ đều há hốc mồm miệng, không ai nói được lời nào cả, còn cố tình nhờ người đi liên hệ chào hỏi một tiếng với Hạ gia, nói mình tuyệt đối sẽ không gây rối với nhị công tử Hạ gia!
Trịnh Khắc Kỳ đến lúc này mới hiểu ra được, tại sao đám người Hạ Thẩm Châu lại có khí thế mạnh như vậy!
Với thân phận là nhị thiếu gia Hạ gia, làm sao không có khí thế chứ?
Trịnh Khắc Kỳ thật sự không ngờ Hạ Thẩm Châu lại là con sói đội lốt cừu! Nên mới bị ăn thịt như thế!
Trịnh Khắc Kỳ đã là gì chứ?
Dám giành con gái với nhị thiếu gia Hạ gia à?
Không muốn sống nữa sao!
Cho nên, thời gian này, Trịnh KHắc Kỳ cực kỳ yên lặng và thành thật, hoàn toàn không dám tìm Hạ Thẩm Châu để trả thù.
Ngay cả dì của Mộ Tiểu Vũ gọi cho cậu ta, cũng không dám bắt máy.
Cuối cùng cũng đến ngày lễ hội trường, Trịnh Khắc Kỳ đã gửi đơn xin nghỉ phép, e rằng các buổi học sắp tới cũng không đến tham gia được, huống chi là lễ hội trường chứ.
Dù sao học sinh trong trường cũng rất đông, thêm một người như cậu cũng không nhiều hơn, bớt một người như cậu cũng không ít hơn, không hề ảnh hưởng đến việc tổ chức lễ hội trường.
Cho nên, mọi người đã nhanh chóng bỏ quên cậu ta.
Quả thật là thế, vào sáng sớm ngày lễ hội, các học sinh đã đến trường rất sớm, và đợi sẵn ở trước cổng trường Hồng Nghệ.
“Nghe nói hôm nay sẽ có nhiều nhân vật nổi tiếng! Hồi hộp quá, tớ có thể gặp nam thần và nữ thần của tớ rồi!”
“Phải đó phải đó, tớ cũng đến vì bọn họ thôi!”
“Bạn ơi bạn là học sinh trường nào? Tớ học ở trường ngũ trung kế bên!”