"Anh trai, anh nói nhăng gì đấy! Cái gì thích hay không thích đấy." Trên mặt của Thẩm Mạch đột nhiên đỏ lên, có chút nhăn nhó mà trả lời.
Thẩm Viễn cùng những người khác nhìn nhau, đồng thời thở dài.
Xem ra, Thẩm Mạch bị thằng kia dụ dỗ có chút tâm hoa nộ phóng rồi a!
Nhưng mà, là nên cho cô ấy đi thử tìm hiểu một chút rồi, cái gì gọi là đàn ông!
Văn Gian Thanh khẽ ho khan một tiếng, nói: "Tiểu Mạch, hôm nay bọn anh sẽ dẫn em đến một nơi."
"Đi nơi nào a?" Thẩm Mạch không hiểu mà hỏi.
"Em đến rồi thì sẽ biết.
Chỉ là, em đừng có nóng giận và cũng đừng đau lòng a!" Văn Gian Thanh nói: "Vy Vy, cậu cùng Farina..."
"Chúng tớ biết rồi." Vy Vy lập tức trả lời ngay: "Các cậu cứ đi đi, công việc thu xếp sau, thì để tớ làm.
Tớ giỏi về mặt này lắm."
Farina vừa cười vừa nói: "Không ngờ tới, sở trường của Vy Vy lại một lần nữa có thể dùng đến, lại là ở chỗ này."
Vy Vy miễn cười mà nói: "Đúng vậy a.
Nhưng mà, có thể sử dụng đến sở trường của tớ đến giúp đỡ tiểu Mạch, là dịp may của tớ."
Thẩm Mạch càng ngày càng mơ hồ rồi: "Các cậu đến cùng đang nói gì đấy?"
"Nào, tiểu Mạch, đi, cùng các anh đi." Thẩm Viễn ôn nhu mà dắt lấy Thẩm Mạch xoay người liền đi ra ngoài.
"Chị Vy Vy cùng cùng chị Farina không đi sao?" Thẩm Mạch không hiểu mà hỏi.
"Các cô ấy không đi." Văn Gian Thanh cũng rất ôn nhu mà trả lời: "Có một số nơi, có một số việc, đàn ông chúng ta đến làm thì tương đối thích hợp.
Các cô ấy thích hợp thu xếp việc sau đấy."
Thẩm Mạch khó hiểu, nhưng mà vẫn là theo chân các anh trai cùng nhau rời khỏi rồi.
Lần này, bọn họ không có kêu xe hoặc là đón xe buýt, mà là lần đầu tiên điều động một chiếc xe thương vụ dài của trong nhà.
Mấy người cùng nhau lên xe, liền điều khiển xe đi đến một nơi.
"Các anh muốn dẫn em đi đâu a?" Thẩm Mạch nhìn lấy phương hướng của con đường này, rõ ràng là nơi của cô vào lần trước cùng bạn học cùng bàn cùng nhau đi bắt đom đóm a.
Sao còn đi đây? Chẳng lẽ các an trai cũng muốn đi bắt đom đóm sao?
Xe hơi ở một nơi đậu lại.
Người ở trong xe hơi, không có một người nào xuống xe đấy.
Thẩm Mạch vừa định mở miệng nói chuyện, Thẩm Viễn lập tức làm một cái động tác tay ra hiệu đừng có lên tiếng, hơn nữa kêu cô nhìn ra bên ngoài.
Thời điểm này, có người đang lái xe đạp công cộng, một đường vui vẻ nói cười mà qua đây rồi.
Thẩm Mạch khi nhìn rõ ràng người kia, trong nháy mắt trợn to hai mắt.
Đó là bạn học cùng bàn của cô!
Bạn học cùng bàn của Thẩm Mạch cùng một người bạn nữ không quá quen thuộc, hai người cùng nhau lái xe đạp công cộng, nguệch nguệch ngoạc ngoạc mà suốt đường đùa giỡn tới đây, trực tiếp đi đến nơi bắt đom đóm vào ngày kia.
Vừa xuống xe đạp, hai người rất nhanh liền ôm lấy nhau, ngọt ngào dường như là một cặp tình nhân.
Sắc mặt của Thẩm Mạch chợt trở nên trắng như tuyết.
Cô khó mà tin vào mọi thứ đang xảy ra ở trước mắt mình.
Bạn học cùng bàn của cô, làm sao lại cùng nữ sinh khác..."Tiểu Mạch, tuy rằng anh không muốn như vậy mà nói đàn ông, nhưng mà đây đúng là thói hư tật xấu có một số phần đàn ông.
Đó chính là tham lam, ích kỷ." Thẩm Viễn từ từ mở miệng nói: "Những chuyện này, chỉ có thể do chúng anh tới loan báo, mà không thể để cho Vy Vy các cô ấy đến nói cho em biết! Bởi vì, sợ em sẽ có tâm lý nghịch phản."
Hay tay của Thẩm Mạch nắm chặt lấy tay vịn của xe hơi, cả buổi không nói gì.
"Bạn học ngồi cùng bàn của em, là một người con trai ăn nói thông minh.
Từ lúc nhà trẻ, cũng rất gây các cô gái ưa thích.
Cô gái này, là bạn gái của hắn, từ giai đoạn trường cấp 2 đã bắt đầu rồi." Thẩm Viễn tiếp tục giải thích: "Hai người không chung lớp, vì vậy bọn họ rất ít có thời gian ở chung với nhau.
Hơn nữa, người bạn gái này của hắn, cũng chưa từng có công khai ở trước mặt đám bạn bè.
Nói một cách khác, bọn họ là quan hệ tình nhân, chỉ có chính bọn họ biết rõ, những bạn học khác cũng không biết."
"Anh trai, các anh..." Con tim của Thẩm Mạch, bỗng nhiên đau xót.
Cô lần đầu tin nếm được cảm giác đau lòng.
Nếu như hắn đã có bạn gái rồi, tại sao còn muốn cho mình tặng quà? Tại sao còn muốn đối xử với mình tốt như vậy? Tại sao còn muốn vắt óc suy tính mà cho mình bất ngờ?
Nếu như hắn đã có người yêu rồi, tại sao còn có thể cùng mình từng giây từng phút đều có thể chuyện trò vui vẻ, hỏi han ân cần?
Nếu như hắn đối với mình chưa từng có cái loại cảm giác kia, tại sao còn muốn tán tỉnh mình?"Đồ ngốc.
Người xuất hiện ở bên người em, em cảm thấy chúng anh có thể không đi điều tra lai lịch của hắn sao?" Hạ Thẩm Châu đưa tay ôn nhu sờ sờ đỉnh đầu của Thẩm Mạch, nói: "Đây cũng là bất ngờ mới phát hiện đấy.
Sở dĩ không nói cho em biết, là muốn cho em biết được tính hiểm ác của tính người.
Nếu như chỉ là đơn thuần dùng miệng nói, em chưa chắc gì sẽ tin sẽ nghe.
Giống như chị cả trước kia đã nói cho em biết, không nên tùy tiện tin tưởng vào người xa lạ, em có phải không tin đúng không? Vì vậy, chỉ có cho em tận mắt nhìn thấy những chân tướng này, thì em mới có thể tin."
"Tiểu Mạch.
Lần trước em muốn cùng hắn đi bắt đom đóm, mấy người chúng anh là cùng đi theo, em còn không vui.
Thế nhưng là em có biết không, nếu như chúng anh không cùng theo, em sẽ bị thiệt thòi đấy.
Em có biết không?" Văn Gian Thanh cũng nói: "Chúng anh làm anh đấy, làm sao có thể cho em gái của mình chịu thiệt đây?"
Phạm Đậu Đậu Phạm Đinh Đinh cũng nói: "Đúng vậy a, chúng anh ám chỉ mạnh khỏe với em nhiều lần, thế nhưng là em nghe không vào.
Chúng anh cũng chỉ có thể dùng cách như vậy rồi."
"Người bạn gái này, chúng anh cũng đã điều tra qua rồi." Thẩm Tùng Tý mở miệng nói: "Điều kiện gia đình của cô ấy rất tốt.
Cái vị bạn học cùng bàn thông minh của em đấy, sở dĩ cùng cô ấy duy trì mối quan hệ người yêu, có lẽ chính là cùng đây có liên quan đấy.
Sở dĩ chỉ đang thừa nước đục mà thả câu em, nhưng chưa bao giờ tỏ tình, đoán chừng là bởi vì cảm thấy em quá nghèo.
Anh dám đánh cuộc, nếu như ở trên lể hội trường học của ngày mai, hắn biết rõ thân phận thật sự của em, hắn một trăm phần trăm sẽ cùng vị bạn gái này mà chia tay, xoay người hướng về em thổ lộ tình cảm."
"Không biết, không phải như thế..." Thẩm Mạch từng giọt nước mắt to mà tuôn xuống rồi.
Văn Gian Thanh đem một phần tài liệu đưa cho Thẩm Mạch: "Đây là toàn bộ tài liệu của bọn họ."
Thẩm Mạch nắm lấy phần tài liệu này, cũng không có xem tiếp, chỉ là ngồi ở đó chảy nước mắt.
"Anh trai, các anh còn có chuyện gì khác đang giấu giếm em không?" Thẩm Mạch rơi nước mắt hỏi."Có, nhưng mà, không thích hợp chúng anh đến nói." Thẩm Viễn ôn nhu nói: "Chúng ta trở về, kêu Vy Vy nói cho em biết, được không? Vy Vy là nhà tư vấn tâm lý học, cũng là con gái.
Con gái là hiểu con gái nhất đấy, mấy người chúng anh là con trai, tâm tư dù sao không có tử tinh tế tỉ mỉ như con gái.
Vì vậy, chúng anh đã đem một số tài liệu còn dư lại đều cho Vy Vy rồi."
Thẩm Mạch đột nhiên thoáng một phát ôm lấy cổ của Thẩm Viễn, hu hu khóc lên.
Cô tuy rằng cũng không nói gì cả, nhưng sự đau buồn của cô, ai cũng nhìn ra.
Thẩm Mạch thật sự là đã thích phải người bạn ngồi cùng bàn này rồi.
Chỉ may là thời gian còn ngắn, thích vẫn còn hời hợt.
Bây giờ chỉ là thích, còn chưa phải là yêu.
Như vậy mọi thứ đều vẫn còn kịp.
"Đi thôi, trở về đi." Hạ Thẩm Châu nói: "Trước khi anh cả chị cả đến, giải quyết tốt vấn đề này."
Những người khác nhao nhao gật đầu, lái xe quay đầu lại rời khỏi rồi.
Trong khoảnh khắc xe hơi rời đi, Thẩm Mạch như quỷ thần xui khiến mà quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng bạn học cùng bàn ôm lấy bạn gái của hắn đang nhiệt tình ôm hôn.
Thẩm Mạch biết rõ, cô ở trong giờ phút này, là nên trưởng thành rồi.