Sau khi mọi người dùng camera của điện thoại chụp lại cả một bàn thức ăn ngon lành, cuối cùng họ cũng có thể cầm đũa lên ăn ngấu nghiến.
Trên bàn ăn, mọi người nhẹ nhàng với nhau hơn rất nhiều.
Thôi, dù sao thì người ta cũng có lòng tốt mời mình ăn cơm cho nên mình không thể cứ cố ý châm biến người ta mãi được, đúng không?
Nếu như vậy thì thực sự không hợp đạo lý chút nào.
Dù sao những thứ có thể xỏ xiên thì cũng đã xỏ xiên rồi.
Chắc là vì được nói chuyện với Ngu Vũ Mặc từ ngày này qua ngày khác, nên người vốn thích khoe giàu như Trịnh Khắc Kỳ bỗng nhiên lại yên lặng lạ thường.
Cậu ta không khoe giàu thì thế giới này sẽ yên bình.
Chắc là bị Ngu Vũ Mặc đả kích nên mới không có tâm trạng để huênh hoang.
Sau khi ăn xong bữa trưa thịnh soạn, đám học sinh ngồi tụm năm tụm ba lại nói chuyện và chơi game.
Trịnh Khắc Kỳ ngồi trên bậc thang ngoài cửa, ngây người nhìn về phía bể bơi trong vườn.
Mặc dù bây giờ là kỳ nghỉ hè, là mùa thích hợp với việc bơi lội.
Nhưng bởi vì không có bất cứ ai trong đám học sinh mang đồ bơi nên chiếc bể này không được dùng đến.
Thấy Trịnh Khắc Kỳ ngồi đỡ đẫn trên bậc thang trước cửa nhà mình, Thẩm Viễn lập tức mỉm cười, cậu tiến lại gần rồi ngồi xuống bên cạnh Trịnh Khắc Kỳ.
Vừa quay đầu lại nhìn, Trịnh Khắc Kỳ tỏ ra rất kinh ngạc.
Rõ ràng, cậu ta không ngờ tới chuyện Thẩm Viễn lại chạy đến ngồi bên cạnh mình.
Không phải mấy người kia đều cùng một giuộc à?
Không phải lúc nãy bọn họ vừa làm xấu mặt cậu ta à?
Sao bây giờ còn chạy tới đây?
Thẩm Viễn ngẩng đầu nhìn mây trắng trôi lững lờ trên bầu trời: “Trước đây, tôi cũng rất thích ra vẻ ta đây.
Sau đó, vì bị đánh cho một trận nên không dám nữa.”
Trịnh Khắc Kỳ suýt bật cười.
Có cả lời mở đầu như thế ư? Thật là độc đáo.
“Cậu dùng tiền bạc để ra vẻ giàu có, tôi thì khoe khoang sức mạnh.” Thẩm Viễn quay đầu nhìn Trịnh Khắc Kỳ: “Lúc còn nhỏ, tôi rất thích đánh nhau.
Bởi vì kể từ lúc biết đi, tôi đã bắt đầu học võ rồi.
Nên nói là, con trai trong nhà chúng tôi đều biết chút ít võ thuật.
Không phải cái kiểu khua chân múa tay như cậu nghĩ đâu.
Thứ mà chúng tôi học là thực chiến.
Nói trắng ra thì là cái kiểu võ thuật có thể chết người ấy.”
Trịnh Khắc Kỳ lập tức im lặng.
Nhìn những vết chai trong lòng bàn tay của Thẩm Viết, Trịnh Khắc Kỳ biết là cậu không hề ra vẻ ta đây.
Nếu không luyện võ nhiều năm thì sẽ không thể có những vết chai dày như thế được.
“Tôi có một người ba rất lợi hại.
Ngoài Tiểu mạch ra, trẻ con trong nhà chúng tôi hầu như đều phải trải qua huấn luyện.
Vượt qua mỗi bài luyện tập là chúng tôi lại mất đi mấy lớp da.
Cậu biết không? Lúc chúng tôi huấn luyện, bác sĩ luôn mang theo hộp thuốc đứng chờ ở bên để cấp cứu khi cần.” Thẩm Viễn cười tự giễu: “Vì vậy, tôi cảm thấy mình rất mạnh, có thể tùy ý bắt nạt người khác.
Sau đó, có một hôm, tôi bị ba mình đánh cho một trận.
Nghe nói, nếu như không phải những người khác trong nhà đứng ra ngăn cản thì có lẽ tôi đã mất mạng rồi.”
Trịnh Khắc Kỳ buột miệng hỏi: “Có đúng là người thân của cậu không đấy? Thật đáng sợ.”
“Ừm.” Thẩm Viễn gật đầu: “Từ đó về sau, tôi nhận ra rằng, cả đời này tôi không thể vượt qua được ba mình.
Ba của tôi đã dùng cách đơn giản nhưng lại thô bạo như thế để nói với tôi rằng, tôi không bao giờ được tự cao tự đại.
Bởi vì, bên ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác, vượt qua được người này nhưng vẫn còn những người khác xuất sắc hơn nữa.”
Nói xong câu này, Thẩm Viễn vỗ vào bả vai Trịnh Khắc Kỳ: “Lời khuyên mà tôi giành cho cậu lúc này cứ coi như là món quà cảm ơn vì cậu đã mời chúng tôi ăn bữa cơm hôm nay.”
Nói xong, Thẩm Viễn đứng dậy rời khỏi đó.
Trịnh Khắc Kỳ nhìn bóng lưng Thẩm Viễn bằng ánh mắt mờ mịt, một lúc sau cậu ta mới nhận ra ý nghĩa trong những lời nói đó.
Mãi đến một lúc lâu sau, cuối cùng Trịnh Khắc Kỳ cũng hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Thẩm Viễn, bọn họ đã là người thuộc về hai thế giới khác nhau rồi.
Mọi người chơi ở nhà Trịnh Khắc Kỳ một lúc rồi, sau đó đứng dậy chào tạm biệt để đi về.
Dù sao thì thời gian của mấy ngày cuối tuần rất quý giá, họ không thể lãng phí chúng ở đây được.
Lúc đi về, đám Văn Gian Thanh đều giả vờ như mình rất bận, bọn họ xúi Hạ Thẩm Châu đưa Ngu Vũ Mặc về nhà.
Ngu Vũ Mặc đỏ hết cả mặt, cô ngầm đồng ý với đề nghị này.
Thấy mọi người nói như vậy, Hạ Thẩm Châu cũng gật đầu đáp ứng.
Những người khác đều gọi xe đến đón, chỉ có Hạ Thẩm Châu và Ngu Vũ Mặc vẫn ngồi xe buýt để về nhà như cũ.
Xe buýt cuối tuần đông nghịt người.
Hạ Thẩm Châu ôm Ngu Vũ Mặc vào lòng, không để cô phải chịu một chút va chạm nào.
Lần đầu tiên, Ngu Vũ Mặc và Hạ Thẩm Châu gần gũi với nhau như thế.
Do đó, cô căng thẳng đến mức hít thở không thông.
Dường như Hạ Thẩm Châu không hề nhận ra gì cả, cậu chỉ bảo vệ Ngu Vũ Mặc một cách đơn thuần, để cô không va chạm với những người khác.
Đi qua hai tuyến đường, cuối cùng hai người họ cũng đến điểm đích.
Hạ Thẩm Châu đưa Ngu Vũ Mặc đến trước cửa khu nhà thì dừng lại.
“Tớ không tiễn cậu vào nữa.” Hạ Thẩm Châu cười cười: “Cậu nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
“Ừm, khoan đã.” Ngu Vũ Mặc bỗng nhiên gọi Hạ Thẩm Châu lại.
Hạ Thẩm Châu sững sờ.
Ngu Vũ Mặc cười với Hạ Thẩm Châu rồi quay người chạy vào một cửa hàng tiện lợi bên trong khu nhà.
Cô nhanh chóng mua một chai nước sau đó chạy ra ngoài đưa cho Hạ Thẩm Châu: “Cảm ơn cậu đã đưa tớ về.
Suốt dọc đường cậu không hề uống nước, cậu uống mấy ngụm cho đỡ khát đi đã.”
“Cảm ơn chai nước của cậu nhé.” Hạ Thẩm Châu vừa cười vừa gật đầu.
“Không có gì.
Tớ phải cảm ơn vì cậu đã đưa tớ về nhà mới đúng.” Ngu Vũ Mặc nhìn Hạ Thẩm Châu bằng ánh mắt lưu luyến.
Sao một ngày lại trôi qua nhanh thế chứ!
Không hề cảm nhận được đã trôi qua bao lâu rồi.
“Vậy, tớ về nhé.
Tạm biệt!” Hạ Thẩm Châu mỉm cười.
“Ừ, vậy tạm biệt cậu nhé!” Ngu Vũ Mặc phất tay, sau khi thấy bóng lưng của Hạ Thẩm Châu đã mất khỏi tầm mắt mình, Ngu Vũ Mặc mới quay về nhà.
Vừa vào đến của, Ngu Vũ Mặc đã thấy mẹ và dì đang chờ mình ở trong nhà.
Lúc này, Ngu Vũ Mặc mới nhớ ra, hôm nay cô đã nói với mẹ là mình sẽ đến nhà Trịnh Khắc Kỳ.
Đây là tiết mục tra hỏi tại nhà của bọn họ!
Quả nhiên, Ngu Vũ Mặc vừa vào khỏi cửa, dì của cô đã lên tiếng: “Vũ Mặc, cháu có hỏi Khắc Kỳ về chuyện công việc của dì không?”
“À, cháu hỏi rồi.
Cậu ấy nói là không thành vấn đề.” Ngu Vũ Mặc nhắm mắt trả lời.
“Thật ư? Tốt quá rồi!” Dì của Ngu Vũ Mặc lập tức nói với mẹ cô: “Em nói đến đâu rồi ấy nhỉ? Chỉ cần cậu chủ nhỏ này mở miệng thì chuyện công việc của em chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu!”
Mẹ của Ngu Vũ Mặc cũng rất vui, bà lại hỏi: “Lúc nãy, Trịnh Khắc Kỳ có đưa con về không? Sao lại không mời cậu ấy vào nhà ngồi chơi thế?”
Ngu Vũ Mặc suy nghĩ, đã ngồi trước mặt mẹ và dì rồi, cô quyết định sẽ nói chuyện nghiêm túc với họ.
“Mẹ, dì, con muốn nói chuyện rõ ràng với hai người.” Ngu Vũ Mặc tỏ ra nghiêm túc: “Bây giờ, con chỉ mới vừa lên cấp ba nên tạm thời không muốn yêu đương! Do đó, con đã từ chối Trịnh Khắc Kỳ rồi!”
“Cháu nói gì cơ? Ơ kìa, tiểu tổ tông của dì ơi, sao cháu lại có thể tùy hứng như vậy chứ?” Vừa nghe Ngu Vũ Mặc nói thế, dì của cô lập tức vỗ ngực dậm chân!
“Vốn dĩ, cháu và cậu ấy không hợp nhau.” Ngu Vũ Mặc giải thích.
“Trên thế giới này làm gì có nhiều sự thích hợp thế chứ! Đâu đâu cũng hợp cả!” Dì của Ngu Vũ Mặc đập bàn rồi nói bằng giọng điệu đau lòng: “Cháu đi đâu để tìm được một đứa con trai tốt như vậy hả! Dì nói với cháu này.
Vũ Mặc, bây giờ cháu bỏ lỡ một cơ hội tốt như thế này, mai sau lớn lên, cháu sẽ hối hận đấy!”