Hạ Thẩm Châu ngẩng lên nhìn, thì thấy Ngu Vũ Mặc và hai bạn nữ ở cách đó không xa đang đi tới.
Trịnh Khắc Kỳ không ngờ mình lại gặp bạn cùng lớp ở đây.
Cậu ta xấu hổ đến mức còn không dám ngẩng đầu lên.
Hai bạn nữ nhanh chóng phát hiện ra Hạ Thẩm Châu, liền lập tức kéo Ngu Vũ Mặc, rối rít nói: “Vũ Mặc, cậu nhìn kìa! Bạn cùng bàn mới của cậu đó!”
Lúc này Ngu Vũ Mặc mới thấy Hạ Thẩm Châu đang đứng gần Trịnh Khắc Kỳ, liền mở to mắt ngạc nhiên: “Cậu cũng ở đây à?”
Hạ Thẩm Châu lịch sự gật đầu với Ngu Vũ Mặc và hai bạn gái kia.
“Có chuyện gì thế?” Ngu Vũ Mặc chạy tới hỏi: “Sao hai cậu lại đánh nhau?”
Hạ Thẩm Châu nhìn Trịnh Khắc Kỳ nằm dưới đất bằng ánh mắt khinh bỉ: “Cậu ta dám vu cho tôi là kẻ trộm.”
Ngu Vũ Mặc và hai bạn nữ kia đều ngạc nhiên mở to miệng.
Có lẽ là vì cảm thấy mất mặt, nên Trịnh Khắc Kỳ cuối cùng cũng bò dậy, chỉ vào Hạ Thẩm Châu nói: “Rồi, cậu cứ đợi đấy!”
Nói xong, Trịnh Khắc Kỳ trợn mắt nhìn Hạ Thẩm Châu với một vẻ dữ dằn, rồi rời đi.
Hạ Thẩm Châu chỉ nhướn mày chứ không nói gì cả.
Nếu cậu đã chọn thử trải nghiệm cuộc sống của học sinh ở tầng lớp bình dân thì không thể dùng đặc quyền của bản thân được, làm vậy sẽ khiến sự trải nghiệm không còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng Trịnh Khắc Kỳ thực sự quá ngang ngược.
Cậu ta ngang ngược đến mức ai nhìn cũng muốn đánh cho một trận.
Một bạn nữ hỏi: “Sao cậu lại đụng phải cậu ta vậy? Cậu ta là hoàng tử tiếng tăm lẫy lừng ở trường này đấy! Ba cậu ta là phó giám đốc trung tâm thương mại này, nắm cổ phần của công ty, vậy nên nhà cậu ta giàu lắm.
Cậu ta ỷ nhà mình có tiền, có quyền, mạng lưới quan hệ lại rộng, nên tự xưng là hotboy trường Nhị Trung.
Ở trường này có nhiều người thích cậu ta lắm, nhưng cậu ta chỉ thích...”
Hai người liếc nhìn Ngu Vũ Mặc, rồi không nói gì nữa.
Rõ ràng người Trịnh Khắc Kỳ thích là Ngu Vũ Mặc.
Ngu Vũ Mặc không nói tiếp về chuyện này, mà hỏi Hạ Thẩm Châu: “Sao cậu lại ở đây?”
Hạ Thẩm Châu trả lời: “Bọn tớ đến đây ăn.
Thôi chết, tớ phải quay về rồi! Xin lỗi nhé, lúc khác nói chuyện sau! Giờ tớ phải đi đây! Bye bye!”
Hạ Thẩm Châu nói xong thì lập tức chạy vụt đi.
Ngu Vũ Mặc còn chưa kịp nói gì, thì đã không thấy cậu đâu nữa rồi.
Hai bạn nữ liền bảo với Ngu Vũ Mặc: “Hôm nay là ngày gì vậy chứ? Không những gặp Trịnh Khắc Kỳ mà còn gặp nam thần của cậu nữa!”
“Cậu ấy không phải nam thần của mình!” Ngu Vũ Mặc đỏ mặt nói.
“Được rồi, mấy người đó đều là nam thần cả.” Một cô bạn lắc lắc cánh tay của Ngu Vũ Mặc: “Vậy cậu nói xem, tại sao cậu ấy không ngồi cùng bàn với người khác.
Tại sao lần nào cậu ấy cũng ngồi cùng bàn với cậu? Nói đi nào! Chẳng lẽ các cậu đã quen nhau từ trước rồi à?”
“Mình...” Ngu Vũ Mặc cắn môi, không biết nói thế nào.
Cô bạn còn lại thì bảo: “Nhưng cậu phải cẩn thận đấy, Vũ Mặc ạ! Trịnh Khắc Kỳ rất nhỏ nhen, nhất định cậu ta sẽ tìm cách trả thù! Hôm nay cậu ta bị đánh ngã ở đây, vậy nhất định sau này sẽ đòi tính sổ với bạn cùng bàn mới của cậu đấy.”
Ngu Vũ Mặc nhìn theo hướng Hạ Thẩm Châu vừa rời đi, bỗng nhớ ra điều gì liền nói: “Yên tâm, Trịnh Khắc Kỳ hoàn toàn không phải đối thủ của cậu ấy đâu.
Bây giờ tốt nhất là Trịnh Khắc Kỳ nên tự cầu nguyện đi, sau đó cũng đừng làm loạn nữa, nếu không số phận cậu ta sau này sẽ rất thê thảm đấy!”
“Ơ này, Vũ Mặc, cậu còn bảo cậu không quen cậu ấy à? Cậu mau nói đi, có phải cậu biết cậu ấy là ai không?” Hai cô bạn đều nháo nhào cả lên.
Ngu Vũ Mặc liền cười nói: “Là bạn cùng bạn mới của mình mà! Không phải các cậu vừa nói đó sao?”
Nói xong, Ngu Vũ Mặc liền chạy biến mất.
“Cậu xấu quá!” Hai cô bạn vừa cười vừa đuổi theo: “Đám trêu bọn mình à!”
Về phía Hạ Thẩm Châu, cuối cùng cậu cũng đến chỗ tập trung.
Nhưng vì cậu là người cuối cùng đến nên bị thua.
Vậy nên cậu bị phạt bao mọi người cơm trưa hôm nay.
Văn Gian Thanh hỏi Hạ Thẩm Châu: “Bình thường cậu nhanh nhẹn lắm mà, sao hôm nay lại rớt xuống cuối cùng vậy?”
“Đừng nhắc nữa.” Hạ Thẩm Châu thở dài: “Hôm nay tớ mới biết làm người bình thường chả dễ chút nào.
Lúc tớ vừa đi mua đồ thì bị một đứa vu cho là ăn trộm, sau đó còn đòi lục soát người tớ.
Thế là tớ cãi nhau với nó một lúc.
Sau đó, có mấy bạn cùng lớp đến bảo với tớ rằng nó là hotboy trường này, tên là Trịnh Khắc Kỳ.
Ôi! Tính tình như vậy mà cũng là hotboy được ấy hả? Đúng là làm mất mặt Nhị Trung!”
Văn Gian Thanh kinh ngạc: “Ha ha ha, lại còn có cái loại hotboy đấy cơ à? Thú vị đấy! Tự dưng tớ nghĩ chắc hè này sẽ không nhàm chán quá đâu! Thằng Trịnh Khắc Kỳ kia là hotboy của trường thật ấy hả?”
“Ừ, mấy bạn cùng lớp tớ bảo thế mà.” Hạ Thẩm Châu trả lời.
Văn Gian Thanh dùng điện thoại vào diễn đàn khối, tìm ảnh của Trịnh Khắc Kỳ.
Thoáng cái, Văn Gian Thanh đã tìm được ảnh của cậu ta rồi.
Khi ảnh của Trịnh Khắc Kỳ hiện ra, Văn Gian Thanh liền đưa cho Hạ Thẩm Châu xem: “Là tên này hả?”
“Ừ, là cậu ta đấy!” Hạ Thẩm Châu vừa nhìn là nhận ra ngay.
Văn Gian Thanh ngạc nhiên: “Giờ gu thẩm mỹ của mọi người bị làm sao vậy!”
Hai người còn đang nói chuyện, thì Thẩm Tùng Tý đi đằng trước liền kêu lên: “Các cậu không nhanh một chút được à? Tôi đói lắm rồi đây này!”
Văn Gian Thanh nghe vậy thì cười nói: “Anh Tùng Tý! Anh mới ăn sáng xong mà giờ đã đói ngay được à!”
“Chúng ta đang trong thời kì phát triển, nhanh đói là chuyện bình thường!” Thẩm Tùng Tý nghiêm túc nói: “Hơn nữa anh cao to như thế, thì đương nhiên là cũng tiêu hao năng lượng nhiều hơn rồi! Thế nên anh mới đói!”
Farina liền cười nói: “Đúng rồi, đúng rồi, chúng ta đi ăn gì đi! Vừa ăn vừa nói chuyện!”
“Đồng ý!” Thẩm Viễn và Thẩm Mạch cũng cười khúc khích, giơ tay tán thành.
Phạm Đậu Đậu và Phạm Đinh Đinh cũng hưởng ứng: “Bọn mình cũng muốn ăn!”
Mộ Tiểu Vũ rón rén giơ tay: “Mình cũng muốn.”
Vy Vy cũng giơ tay nói: “Được, vậy mình cũng sẽ đi theo.”
Cứ như vậy, họ ngừng chơi game ngay lập tức, chuẩn bị đi ăn.
Ở trung tâm thương mại này, tầng một bán quần áo, tầng hai là bách hóa văn phòng phẩm, tầng ba bán nội thất trong nhà, tầng bốn bán đồ điện tử, tầng năm và tầng sáu bán đồ ăn, tầng bảy là rạp chiếu phim.
Đây là trung tâm thương mại tổng hợp nên có rất nhiều người đến đây ăn.
Mọi người đi một vòng xung quanh, sau mới dừng lại ở một tiệm bán đồ ăn Thái Lan.
Tất cả ngồi xuống ghế, bắt đầu nói chuyện về những đồ dùng học tập mà mình mua.
Mọi người nhao nhao lên một hồi rồi rốt cuộc phải để Vy Vy phân xử giúp.
Sau khi Vy Vy nhìn qua tất cả những người ngồi ở đây một lượt, liền nói: “Mọi người đều mua đúng đồ rồi! Nhưng có một số thứ trông có vẻ vẫn hơi khác.
Lát nữa chúng ta quay lại mua là được.”
Vy Vy vừa dứt lời, thì mọi người nghe thấy ở bàn bên cạnh có một giọng nói vang lên: “Tôi nói cho các cậu nghe, hôm nay tôi xui xẻo quá mà! Tôi gặp kẻ thù ở ngay khu trung tâm thương mại của nhà tôi các cậu ạ.”