So với sự suôn sẻ của Văn Gian Thanh và Vy Vy, Thẩm Tùng Tý và Farina quả thật khó khăn hơn nhiều.
Hướng đi của mọi người không giống nhau, cho nên đã gặp những con ma khác nhau.
Chắc cũng do Thẩm Tùng Tý xui xẻo, con đường mà cậu đi, ma cũng đặc biệt nhiều hơn.
Sau đó có một con ma xông ra, Thẩm Tùng Tý lại ôm Farina hét lên thật to.
Hét đến nổi Farina muốn đánh cậu ngất xỉu luôn cho rồi!
Đây đều là con người hóa trang mà ra được chưa? Vậy mà cậu ta cũng kêu thảm thiết thế! Nếu gặp phải ma thật thì phải làm sao đây?
Sau khi bốn người họ bước vào, Phạm Đậu Đậu và Phạm Đinh Đinh cũng hào hứng đi theo.
Hạ Thẩm Châu đi theo hai người kia bước vào con đường thứ ba.
Tuy cũng bị giật mình, nhưng ba cậu nhóc này vẫn can đảm hơn Thẩm Tùng Tý!
Có một con ma vì chạy nhanh quá, nên đã bị Hạ Thẩm Châu làm vấp ngã, xém chút nữa là bị đánh rồi!
Con má đó hét lên thảm thiết: “Đừng đánh đừng đánh, tôi cũng là người mà!”
Sau đó cả ngôi nhà ma cùng cười phá lên.
Bây giờ chỉ còn Mộ Tiểu Vũ và Thẩm Mạch Thẩm Viễn ba người còn ở bên ngoài.
Mộ Tiểu Vũ không muốn vào cho lắm.
Tại vì Văn Gian Thanh và Vy Vy vào rồi, cô không kịp đi theo, cho nên cảm thấy không còn hứng thú nữa.
Thẩm Mạch thì rất hưng phấn, kéo Mộ Tiểu Vũ đi vào trong: “Chị tớ có dặn dò tớ, phải dẫn cậu đi chơi cho thật vui! Cậu không chơi sao được chứ?”
Thẩm Viễn không biết làm gì hơn đành phải đi theo Thẩm Mạch vào trong.
Trong con đường thứ tư, có một con ma lướt qua.
Mộ Tiểu Vũ giật cả mình, Thẩm Mạch vẫn trơ mặt ra nhìn con ma, hỏi: “Ơ, sao anh lại bay lơ lửng trên trời thế?”
Con ma đó thấy Thẩm Mạch đáng yêu thế, tạm thời không bay nữa, từ từ hạ mình xuống, gãi đầu trả lời: “Tại vì tôi là ma mà!”
Thẩm Mạch há hốc mồm ngạc nhiên, rồi nói: “Tôi chưa bao giờ thấy ma, anh có thể dọa tôi chậm một chút không?”
“Được chứ!” Con ma nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy sự mong đợi của Thẩm Mạch, đã có chút xấu hổ khi trả lời
Thẩm Mạch đứng sẵn sàng, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn vào con ma, nói: “Được rồi, tôi đã sẵn sàng rồi, anh có thể dọa tôi rồi đó!”
Con ma nhìn Thẩm Mạch, sau đó làm một biểu cảm: “Gào! ”
Thẩm Mạch liền phối hợp thể hiện sự hoảng sợ của mình: “A! ”
Con ma dịu dàng nhìn Thẩm Mạch: “Có sợ không?”
Thẩm Mạch suy nghĩ rồi trả lời: “Cũng được! ”
Sau đó con ma càng xấu hổ hơn: “Con ma phía trước rất dữ, cô đừng sợ nhé!”
Thẩm Mạch nghiêng đầu nhìn anh ta: “Vậy phải làm sao?”
“Thì! hay tôi dắt cô qua đó nhé!” Con ma cuối đầu nói vẻ bất an: “Có tôi đây, bọn họ sẽ không dám dọa cô đâu!”
“Được đó được đó!” Thẩm Mạch vui vẻ vỗ tay.
Thẩm Viễn và Mộ Tiểu Vũ đứng một bên: “! ”
Không khí ngại ngùng đang diễn ra ở là gì đây?
Thẩm Viễn nói với Mộ Tiểu Vũ: “Chắc phía trước cũng không có ma gì đâu, chúng ta đi theo qua đó đi! Chắc bọn họ đợi chúng mình ở ngoài lối ra.
Mộ Tiểu Vũ gật đầu.
Cô còn nói gì được chứ?
Thế là, con ma đã dắt cô bé Thẩm Mạch vui vẻ hơn hở, tiến về phía trước.
Phía sau đi theo một Thẩm Viễn với vẻ mặt chán nản và một Mộ Tiểu Vũ vẻ mặt e ngại.
Sau đó mấy con ma phía trước đều ngơ ngác.
Đây là tình huống gì vậy?
Tại sao đồng nghiệp của mình lại dắt theo một cô bé qua đây?
Vậy có dọa nữa không?
Mấy con ma đó đứng yên tại chỗ, nhìn mặt nhau, không biết phải làm sao cho phải.
Thẩm Mạch nhìn bọn họ, vui vẻ vẫy tay chào: “Xin chào, chào mọi người, tôi là Thẩm Mạch!”
Những con ma liền vẫy tay chào lại Thẩm Mạch: “Xin chào Thẩm Mạch! Chúng tôi là ma!”
Sau đó vừa đi, vừa chào hỏi các con ma.
Thẩm Viễn thật sự ngại đến nỗi muốn đào cái hố để chui xuống thôi!
Kiểu chơi ngôi nhà mà thế này, đoán chắc chỉ có một mình Thẩm Mạch thôi nhỉ?
Thẩm Viễn Thẩm Mạch và Mộ Tiểu Vũ thuận lợi đi thẳng đến lối ra.
Con ma nắm tay Thẩm Mạch có chút không nỡ thả tay Thẩm Mạch ra, và dặn dò cô bé: “Sau này đến chơi thì nói tôi một tiếng, tôi vẫn sẽ dắt cô đi như vậy!”
“Được đó được đó!” Thẩm Mạch cười tủm tỉm trả lời: “Anh đúng là một con ma tốt.
”
Thẩm Viễn liếc đối phương, con ma lúc này mới quay lưng rời khỏi nhưng vẫn vừa đi vừa quay đầu nhìn lại.
Ngay lúc này, đã có nhiều người đứng ở lối ra.
Thẩm Mạch nhướng cổ lên nhìn, phát hiện chỉ có Hạ Thẩm Châu và Phạm Đậu Đậu Phạm Đinh Đinh ra tới ngoài.
Thẩm Tùng Tý và Farina vẫn chưa ra tới.
Vy Vy và Văn Gian Thanh cũng chưa thấy ra.
Thẩm Mạch vừa định hỏi, đã nghe tiếng hét muốn nổ tung cua Thẩm Tùng Tý vọng từ bên trong ra: “A a a, Chỗ này cũng có ma! Ma kìa!”
Sau đó, nối tiếp là giọng an ủi của Farina: “Rồi rồi, tớ đã đuổi đi rồi, cậu mở mắt ra đi! Cậu có thể leo xuống người tớ rồi chứ? Này này, cậu nặng thật đấy!”
Người đứng bên ngoài, đã nghe rõ mồn một từng câu nói bên trong!
Nên tất cả mọi người bên ngoài đã cười đau cả ruột!
Có không ít người đã do dự không biết có nên vào chơi không, nhưng nghe tiếng kêu la thảm thiết thế liền hứng thú hẳn lên!
Rốt cuộc trong này đã xảy ra chuyện gì, mà khiến cho một đứa con trai cao to bị dọa đến nỗi này?
Mà lại khiến cho một cô gái mong manh trở nên thật dũng cảm, vì bảo vệ cho người con trai, đã dũng cảm đối kháng với đám ma?
Người bên ngoài thì cười vui vẻ, còn Thẩm Túng Tý bên trong thì sợ đến xanh cả mặt.
Lúc này, cậu vẫn nắm chặt cánh tay của Farina và không còn nghĩ đến hình tượng nữa, sống chết không chịu buông tay.
Vừa nhìn thấy ma, cậu liền núp sau lưng Farina, ôm lấy Farina nhất quyết không chịu buông tay.
Sau đó mấy con ma không biết phải làm sao nữa!
Bọn họ đều nghi ngờ cậu trai này đang muốn ôm lấy cô gái, mà ở bên ngoài thì ngại, nên vào đây giả vờ sợ hãi, để ôm hoài không buông!
Nếu không phải vì cô gái cũng vui vẻ chấp nhận, mà không phải khó chịu, thì bọn họ đã nhảy ra hỗ trợ cho cô gái rồi!
Thế là, mấy con ma cùng thương lượng với nhau, quyết định không dọa bọn họ nữa, mà để họ mau chóng ra ngoài!
Bên ngoài vẫn còn nhiều người đang chờ đấy!
Nếu cứ như thế, chừng nào mới ra đến bên ngoài?
Con ma đó vừa vẫy tay, vừa nói vọng ra xa: “Được rồi được rồi, chúng tôi không dọa hai cô cậu nữa, hai người mau đi ra đi!”
Farina nhanh chóng kéo Thẩm Tùng Tý đang xanh xao mặt mày bước thật nhanh đến lối ra.
Thẩm Tùng Tý vẫn không tin tưởng, vẫn rất cẩn thận, vẻ mặt thì vẫn rất hoảng sợ bám theo Farina chạy từng bước nhỏ, chạy ra phía ngoài.
Khoảnh khắc khi ra đến ngoài, nhóm người bên ngoài đã cười phá lên thật to.
Phạm Đậu Đậu Phạm Đinh Đinh cười đến muốn lăn xuống dưới đất!
Hạ Thẩm Châu cũng cười không nhặt được mồm, trên tay cầm điện thoại liên tục nhắn tin, vừa nhắn tin vừa lau nước mắt.
Đành chịu thôi, cậu ta cười đến chảy cả nước mắt rồi.
Thẩm Tùng Tý vẫn chưa hoàn hồn, vẻ mặt hoảng sợ đứng vào một góc, trả lời: “Sao mọi người ra nhanh thế? Ủa, em đang nhắn tin gì vậy?”
Hạ Thẩm Châu vừa cười ha ha vừa nói: “Em đã thu âm tiếng hét lúc nãy của anh, sau đó gửi lên nhóm wechat của gia đình chúng ta!”
Thẩm Tùng Tý mới nghe vẫn còn chưa phản ứng, nhưng sau đó đã kêu lên thật to: “Cái thằng nhóc này, mau xóa đi cho anh! Nhanh lên!” Hạ Thẩm Châu lại cười chảy cả nước mắt: “Quá trễ, đã gửi xong rồi!”