Từ lần trước cùng theo Từ Vân Khê tham gia buổi tiệc sinh nhật của Văn Gian Thanh, cô liền đối với người con trai phong thần tuấn lãng kia không hiểu sao có cảm tình rồi.
Bộ dạng mà anh ấy cười, vô cùng đẹp mắt.
Lúc anh ấy hướng về phía cô nhìn qua, con tim của cô đều nhảy đập được rất nhanh.
Lúc Từ Vân Khê ám chỉ cô, lúc kêu cô làm con dâu cháu ngoại.
Con tim của cô càng nhảy đập nhanh hơn nữa.
Cô vốn dĩ không có tâm tư gì, không có gì ý muốn gì đấy.
Thế nhưng là nghe xong Từ Vân Khê nói như thế, trong lòng cũng liền dần dần có chủ định này rồi, trông ngóng có thể cùng người con trai cao cường đi đến nhau.
Buổi tối hôm nay lại lần nữa gặp nhau, anh ấy hình như cũng không có nhớ ra cô.
Cô hơi có chút thất vọng.
Nhưng mà lại không cảm thấy nản lòng.
Vào buổi tiệc sinh nhật lần trước, nhiều người như vậy, anh ấy không nhớ ra cũng là bình thường đấy.
Chỉ cần trong buổi tụ hội nhỏ này nhớ kỹ cô là được rồi.
Tuy rằng, không có hy vọng gì.
Thẩm Mạch mặc dù là lần đầu tiên quen biết, thế nhưng là Mộ Tiểu Vũ đã cảm thấy được, đây là một người cô gái vô cùng đơn thuần vô cùng đơn giản.
Nhìn qua chính là thiên kim tiểu thư được người trong nhà bảo vệ vô cùng kỹ.
Mộ Tiểu Vũ tuy rằng gia đình xuất thân cũng không tệ.
Thế nhưng là cô từ lúc sáu tuổi đã rời nhà đi rồi, ăn ở đều ở trường học, rất ít về nhà.
Vì vậy, quá sớm thì đã nhấm nháp được sự ngươi lừa ta gạt giữa người với người rồi.
Giữa đám con nít mà chơi mưu tính, thật ra cũng không so với người trưởng thành kém được bao nhiêu đấy.
Vì vậy, Mộ Tiểu Vũ sớm đã quen che giấu mặt chân thật của mình rồi, chỉ triển lộ ra bộ dạng của người khác thích.
Cũng chính bởi vì vậy, Từ Vân Khê mới vô cùng thích cô, đem cô coi thành học trò cuối cùng mà đối đãi, đem y bát (ý chỉ tư tưởng, học thuật, kỹ năng...!truyền lại cho đời sau) của mình truyền cho cô.
Bây giờ lại muốn tác hợp cô cùng Văn Gian Thanh, đủ để nhìn ra Từ Vân Khê đối với cô là coi trọng đến bao nhiêu.
Thế nhưng là, Từ Vân Khê cho dù coi trọng đến cỡ nào, cũng là phải xem ý của bản thân Văn Gian Thanh đấy.
Văn gia cũng không phải là ép duyên đấy.
Nhất là cha mẹ của Văn Gian Thanh, vô cùng sáng suốt mở mang.
Chỉ cần là con cái của gia đình nghiêm chỉnh, bọn họ cũng sẽ không phản đối.
Giống như cô gái Tranh Tranh như vậy, thật sự là xem không thuận mắt rồi, bọn họ mới lại mãnh liệt kháng nghị đấy.
Chỉ cần là người cô gái có thân gia trong sạch, cử chỉ đoan trang, làm việc hào phóng, thật ra bọn họ cũng không can dự như thế đấy.
Dù sao, Văn gia đã không cần dựa vào quan hệ thông gia chính trị để cường đại cho mình rồi.
Bọn họ đã đủ cường đại rồi.
Mộ Tiểu Vũ rất rõ ràng điểm này, cho nên cô cũng hiểu rõ, đây đối với cô mà nói, là một cơ hội rất tốt.
Là thời cơ biểu hiện ửu điểm của mình tốt nhất đấy.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Mộ Tiểu Vũ thì dậy rất sớm.
Cô một mình ở trong phòng bếp bận rộn.
Đợi những người khác sau khi rời giường, vừa đúng lúc ngửi thấy được mùi thơm của bữa sáng.
Thẩm Tùng Tý nhìn thấy Mộ Tiểu Vũ chuẩn bị bữa sáng cho nhiều người như vậy, lập tức nói: "Mộ tiểu thư, thật ra cô không cần vất vả như vậy vì chúng tôi làm bữa sáng đấy! Chúng tôi đều có đầu bếp chuyên môn để làm những chuyện này đấy."
Mộ Tiểu Vũ áy náy một hồi, xoa xoa tay nói: "Thực xin lỗi a, em không biết quy tắc của nơi này.
Em chỉ là đã thay đổi nơi, nhất thời ngủ không được, dứt khoát thức dậy thì làm chút chuyện rồi.
Em không biết em làm như vậy, thì sẽ cướp đi công việc của người khác."
Thẩm Mạch cười tủm tỉm nói: "Không sao a, sau này nhớ kỹ là được rồi hàaa!"
Những người khác đều lắc đầu, cũng chỉ có Thẩm Mạch người hời hợt này mới không nhìn ra điểm xuất phát của Mộ Tiểu Vũ a!
Cho dù là Thẩm Tùng Tý có tính cách cộc cằn cũng nhìn ra Mộ Tiểu Vũ là đang Hạng Trang múa kiếm ý tại Bái Công (ý chỉ một người mượn danh giúp đỡ nhưng lại mang dụng ý khác) rồi.
Bữa sáng cho nhiều người như vậy, muốn chuẩn bị xong, cũng không phải là ngủ không được tiện tay là có thể làm được đấy.
Nhìn xem bữa sáng phong phú như vậy, nếu như là một người, ít nhất là phải chuẩn bị hai đến ba tiếng đồng hồ đấy.
Vì vậy, Mộ Tiểu Vũ chỉ là cố ý dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, mà không phải là ngủ không được nhàm chán mà làm chơi đấy.
Nhưng mà, nếu như cô ấy là do Thẩm Hà mời tới, Thẩm Tùng Tý cũng sẽ không nói cái gì, chỉ là mời đến mọi người ngồi xuống bắt đầu ăn sáng.
Văn Gian Thanh hình như cũng không có bởi vì Mộ Tiểu Vũ đã chuẩn bị bữa sáng liền đối với Mộ Tiểu Vũ nhìn thêm một mắt, mà là ánh mắt vẫn rơi vào trên người của Vy Vy, nhìn xem cô ấy ăn đồ.
Thẩm Mạch cũng đã có hứng thứ, đối với Thẩm Tùng Tý nói: "Anh họ, chúng ta hôm nay có phải là cần vào núi không a?"
"Đúng vậy a." Thẩm Tùng Tý cười ha hả trả lời nói: "Tiểu Mạch của nhà chúng ta là thích nhất lên núi chơi rồi haaa! Anh tối hôm qua thì đã sắp xếp xong xuôi như trước, có vệ sĩ đi đầu chuyến qua đường, xác định an toàn rồi.
Sau đó chúng ta chuẩn bị một chút, mang theo thức ăn nước uống, thì có thể lên núi chơi rồi.
Tiểu Mạch, lần này em muốn chơi cái gì đấy!"
"Em còn muốn đi hái nấm!" Thẩm Mạch lập tức vui mừng hừng hực mà trả lời nói: "Em lần trước đi hái nấm nhỏ, anh của em nói đều là nấm độc, không thể ăn! Em lần này nhất định phải hái được nấm ngon đấy!"
Những người khác ở trên bàn cơm lập tức ha ha phá cười lên.
Chuyện vào lần trước, mọi người còn rõ mồn một trước mắt đây!
Farina cùng Vy Vy cũng có hứng thú, nhịn không được hỏi: "Loài nấm ở nơi này rất nhiều sao?" Thẩm Mạch vội vàng trả lời: "Thật sự rất nhiều đấy! Núi ở chỗ này, đều là tài sản riêng của chị gái tớ đấy.
Vì vậy không ai đến đấy! Cây cối ở nơi này đều là tự do sinh trưởng đấy, có một số cây cối chết đi rồi, lại không nhổ ra, cứ như vậy tự nhiên mà sinh trưởng, sau đó sẽ mọc ra rất nhiều rất nhiều cây nấm nhỏ! Thật sự rất là đáng yêu a!"
Vy Vy vừa cười vừa nói: "Đúng là như vậy, loại cây nấm nguyên sinh thái này là ngon nhất đấy! Hèn chi cậu lại nóng lòng muốn thử rồi, tớ cũng rất thích ăn cây nắm hoang dại."
Thẩm Mạch giống như đã tìm được tri kỷ vậy, xách cái ghế liền tới gần Vy Vy, hỏi: "Cậu thích ăn nhất loại nào?"
"Nấm Thông." Vy Vy trả lời nói: "Cái loại nấm nhỏ sinh trưởng ở dưới cây Thông, vô cùng mới lạ."
Đôi mắt của Thẩm Mạch lại lần nữa sáng ngời: "Tớ cũng rất thích!"
Sau đó Thẩm Mạch liền lôi kéo Vy Vy không ngừng nói chuyện, rất có một dạng điệu của một người tham ăn.
Những người khác nhìn lấy đều là vô cùng buồn cười.
Farina cũng đều có hứng thú: "Được đấy được đấy, một lát xem thử chúng ta người nào hái được nhiều nhất tốt nhất, quan trọng nhất là phải ngon nhất!"
"Được!" Thẩm Mạch vô cùng vui vẻ, tốc độ ăn cơm cũng nhanh thêm vài phần.
Ăn sáng xong, Thẩm Mạch lập tức liền tháo chạy tới cửa, chờ những người khác cùng nhau xuất phát.
Nhìn lấy bộ dạng gấp gáp của Thẩm Mạch, mọi người lại là một trận tiếng cười sáng lạn.
Chuẩn bị xong đồ đạc, gọp đủ người rồi.
Mọi người mang theo vệ sĩ cùng mấy người hầu, thì cùng nhau đi bộ lên núi rồi.
Căn biệt thự này ngay tại dưới chân núi, vì vậy đều không cần lái xe, trực tiếp đi bộ qua đó là được rồi.
Mọi người vừa đi bộ vừa hít vào không khí trong lành, hưởng thụ lấy ánh nắng ấm áp ôn hòa, cứ như vậy một đường cười vui nhốn nháo hướng về phía trên núi đi lên.
Đường núi đều là mở qua đấy, đường bảng thạch được nhân công sửa chữa, tuy rằng không bằng phẳng như thế, nhưng mà đi đường là tuyệt đối không thành vấn đề.
Bởi vì núi ở nơi này đều là tài sản riêng, vì vậy không có người nào đến quấy rầy, lá gan của đám động vật nhỏ ở nơi này cũng rất lớn đấy.
Khắp nơi chạy tới chạy đi, thường xuyên đem mấy cô gái dọa tới mức hét rầm lên.
Bọn vệ sĩ trước sau đều có mấy người, chịu trách nhiệm sự an toàn của mọi người.
Hơn nữa những người đàn ông ở hiện trường đều chủ động cõng nhận trách nhiệm, bảo vệ con gái, chăm sóc con gái.
Văn Gian Thanh vẫn đứng ở bên người Vy Vy, che chở lấy Vy Vy.
Vy Vy hơi hơi có chút không được tự nhiên.