Nhìn bộ dạng cười híp mắt của Cung tử Á, không ai có thể nghĩ rằng cô lại là một trợ lí đắc lực bên cạnh đại tiểu thư của Hạ gia.
Mà chỉ giống như một cô gái bên nhà hàng xóm.
Cung Tử Á thấy Trần Kiều Nghịnh cứ nhìn đồng hồ, cô quan tâm hỏi: “Anh còn có việc bận sao? Nếu như có việc bận, thì anh cứ đi xử lý công việc trước đi.”
Trần Kiều Nghịnh lập tức đáp: “Không có gì! Vừa rồi tổng biên có gọi điện nói muốn tôi mang bản thảo tuần này đến đó.
Nếu như cô không để ý có thể cùng tôi đến toà soạn một chút.”
“Được” Cung Tử Á liền đồng ý hoàn toàn không có ý định từ chối.
Nói xong Cung Tử Á lại hỏi: “Anh chắc chắn tôi có thể đi cùng anh?”
Mặt Trần Kiều Nghịnh lập tức đỏ lên, thấp giọng nói: “Đương nhiên là có thể rồi, chỉ là cô không nên để ý những lời nói đùa của những người ở đó là được rồi, bọn họ chỉ đùa chơi thôi.
Bây giờ chúng ta đi qua đó.
Tôi đưa bản thảo qua đó rồi chúng ta đi luôn.”
Cung Tử Á gật đầu: “Được”
Hai người lập tức đứng dậy.
Cung Tử Á đang chuẩn bị giơ tay gọi phục vụ thanh toán, nhưng lại có một người phục vụ nói với cô: “Tiểu thư, vừa rồi có một vị thiếu gia đã thanh toán rồi”
Bây giờ Cung Tử Á nới hiểu, vì sao Trần Kiều Nghịnh lại đi rửa tay lâu như vậy.
Cung Tử Á thấy Trần Kiều Nghịnh đến gần, anh áy náy nói: “Làm gì có đạo lý nào lại để phụ nữ trả tiền? Mặc dù tiền tôi kiêm được không nhiều, nhưng cũng sẽ không để cho phụ nữ phải trả tiền.”
Cung Tử Á không so đo với anh, chỉ cười nói: “Thế cũng được, chúng ta đi thôi”
Hai người cầm túi sách đứng dậy rời đi.
Toà soạn cách nơi này không xa lắm, vì thế hai người cùng nhau đi bộ qua đó.
Đi trên đường, Trần Kiều Nghịnh thấy Cung Tử Á xách một túi đồ có vẻ rât nặng, liền nói: “Nếu như không có đồ gì quan trọng, tôi giúp cô cầm túi nhé? Nhìn chiếc túi có vẻ rất nặng.”
Lúc đầu Cung Tử Á cũng muốn từ chối, nhưng lời vừa đến miệng lại lại biến thành: “Tốt quá, vậy cảm ơn anh nhé”
Túi sách của Cung Tử Á, cứ như thế rất tự nhiên nằm trên vai Trần Kiều Nghịnh.
Hai người sánh vai đi trên đường vừa đi vừa trò chuyện.
Lúc đến ngã ba, Cung Tử Á vì mải nhìn ngắm phỏng cảnh bên đường, mà không để ý đèn đỏ cứ thế bước về phía trước.
“Cẩn thận” Trần Kiều Nghịnh vội vàng bắt lấy tay Cung Tử Á kéo lại.cơ thể Cung Tử Á đột nhiên dừng lại.
Như có dòng điện đột nhiên chạy qua tay hai người, rồi chạy khắp toàn thân.
Toàn thân Cung Tử Á dường như đóng băng, Trần Kiều Nghêng dường như cũng có chút xấu hổ.muốn buông tay nhưng dường như lại không nỡ.
Hai người cứ thế nắm tay nhau đứng bên đường chẳng ai nhìn ai cũng không ai nỡ buông tay.
Hai người giống như tượng gỗ, đứng trên đường, không hiểu sao khuôn mặt cả hai đều đỏ.
Nhưng lại ngại ngùng chẳng ai nói câu nào.
Vậy là hai người cứ đứng ở đó.
Đèn đường đỏ rồi lại xanh xanh rồi lại đỏ, dòng người bên đường cứ đi lại tấp nập từng đoàn rồi từng đoàn, chỉ có hai con người vẫn duy trì tư thế tay nắm tay, đứng yên bất động bên đường.
Ánh đèn xanh đỏ lại một lần nữa chuyển màu, hai con người này cuối cũng cũng lấy lại tinh thần, đồng thời nhìn sang đối phương, khuôn mặt cả hai lại một lần nữa đỏ lên.
Cung Tử Á xấu hộ muốn buông tay nhưng k ngờ Trần Kiều Nghên lập tức nắm chặt lấy tay cô không buông.
Đèn đỏ chuyển sang xanh, Trần Kiều Nghịnh mới nhẹ nhà nói: “Chúng ta đi thôi”
“Vâng” Cung Tử Á nhẹ nhàng gật đầu.
Rồi hai người cứ như thế nắm tay nhau chầm chậm bước trên vạch kẻ đường.
Cung Tử Á nhìn con đường đối diện rồi lại nhìn những vạch kẻ đường dưới chân, cô bỗng dưng nhớ đến một câu nói: Năm tháng tươi đẹp.
Câu này có nghĩa là,cùng với người mình thích ở cùng một chỗ, liệu có phải là cảm giác như thế này không?
A, lần này cô ấy dường như đã thật sự rung động rồi sao?
Không biết Trần Kiều Nghinh có nghĩ giống như cô hay không, cả hai người sau khi sang đường, cái nắm tay ấy cũng không hề buông ra.
Hai người cứ thế năm tay nhau bước đi, đi rất xa rất xa.
Ở đầu đường cách đó không xa, Thẩm Hà đang ngồi ở vị trí lái xe, đằng sau là ba mẹ của Cung Tử Á.
Cố nói: “Cô chú, cháu không có lừa hai người! Anh chàng này rất hợp với Tử Á.
Cháu đã lựa chọn rất kĩ lưỡng từ hơn một trăm người mới chọn được cậu ấy.
Cô chú xem, hai người lần đầu tiên gặp mặt, đã có thể nắm tay thân thiết như vậy! Điều đó chắc chắc không bao lâu nữa cô chú sẽ được làm ba mẹ vợ đấy!”
Ba mẹ Tử Á ngồi đang sau xe vui vẻ cưới đến miệng cũng không khép lại
được, không ngừng cảm ơn Thẩm Hà: “Thực sự rất cảm ơn cô, đại tiểu thử, cô thật là người tối! Cô đối xử với Tiểu Á nhà tôi thật tốt! Không những cho Tiểu Á một công việc tốt như vậy, còn tìm cho nó một chàng trai tốt như thế, chúng tôi rất thoả mãn rồi, vô cùng thoả mãn!”
Thẩm Hà mỉm cười nói: “Những chuyện này đều chuyện cháu nên làm, Tiểu Á an cư lạc nghiệp rồi, mới có thể hoàn thành tốt công việc được.”
Thẩm Hà lại nói: “Bây giờ cô chú có thể yên tâm rồi chứ, loại tình cảm này, nên để thuận theo tự nhiên, cô chú không nên quá lo lắng.”
“Không lo, không lo.”
Bố mẹ Tiểu Á cười đến không khéo được miệng nói: “Có đại tiểu thư quan tâm, chúng tôi yên tâm rồi.”
Thẩm Hà cười haha nói: “Vậy được rồi, để cho hai người tự nhiên nói chuyện yêu đương, chúng ta về thôi”
“Về thôi về thôi, chúng ta về thôi!”
Bố mẹ Tử Á bây giờ đã thực sự yên tâm.
Đây là lần đầu tiên Cung Tử Á biểu lộ ra dáng vẻ thần thái của một cô gái nhỏ!
Chuyện này có hi vọng 100%.
Vì thế còn điều gì nữa mà không yên tâm!
Cung Tử Á hoàn toàn không biết rằng, những hành động bản thân đều bị Thẩm Hà và ba mẹ nhìn thấy.
Cô cùng với Trần Kiều Nghịnh đi đến toàn soạn.
Vỗn dĩ cô cứ nghĩ rằng mọi người sẽ không có ai nhận ra cô đến.
Nhưng kết quả là vừa mới xuất hiện, liền khiến cho cả toà soạn gần như sắp nổ tung.
Trưởng toà soạn vội vàng lau mồi hôi ra tiếp đón Cung Tử Á.
Sợ rằng sẽ đắc tội với Cung Tử Á.
Mà đến tận lúc này, Trần Kiều Nghêng mới biết, người con gái mà cậu nắm tay từ nãy tới giờ, không phải là người bình thường như cậu đã nhìn thấy, mà chính là trợ lý đắc lực bên cạnh đại tiểu thư của tập Đoàn Hạ Thị danh tiếng lừng lẫy.
Có lẽ là do xuât thân trong một gia đình nho gia, nên khi biết Cao Tử Á có thận phận cao quý như thế, Trần Kiều Nghịnh vẫn rất thản nhiên.
Nhưng Cung Tử Á cũng không lấy thân phận của mình ra để doạ người, ôn hoà chào hỏi từng người một trong toà soạn.
Mọi người nhìn thấy rất rõ ràng, Cung Tử Á, trợ lý Cung, chính là đối tượng xem mắt của Trần Kiều Nghịnh.
Sau đó, những người khác đều nhìn Trần Kiều Nghịnh với ánh mắt khác.
Lúc rời khỏi toà soạn, Cung Tử Á mới quay đầu lại hỏi Trần Kiều Nghịnh: “Anh có thấy áp lực không?”
Trần Kiều Nghịnh mỉm cười lắc đầu: “Vì sao lại áp lực chứ? Anh chỉ cần biết rằng, trong tim anh có em là đủ rồi”
Nghe được câu nói ấy, Cung Tử Á cũng mỉm cười với anh.
Ánh nắng chiếu lên hai người, mềm mại, ấp ám rất thoải mái.
Trong vô thức, hai bàn tay ấy lại nắm lấy nhau.
Mặc dù là xem mắt, nhưng hai người lại yêu ngay từ những giây phút đầu tiên gặp mặt, thật sự là quá tốt rồi.