Cho dù Fanny có tính toán kỹ càng hơn nữa thì lúc này cô ta cũng không nhịn được mà oán thán: “Cưỡi ngựa chứ có phải trình diễn thời trang đâu!”
Thẩm Hà bỗng nhiên mỉm cười, cô trả lời: “Nước chúng tôi có một dân tộc đã khởi nghiệp trên lưng ngựa.
Vì vậy, nói đến cưỡi ngựa thì kỹ thuật của họ là đứng đầu! Vừa hay, trong số những người thầy dạy cưỡi ngựa của tôi có một người là kỵ sĩ đến từ dân tộc Mông.
Từ trước đến nay, dân tộc của họ đã ngồi trên lưng ngựa từ đời này qua đời khác.
Nếu như tìm hiểu rõ thì có thể phát hiện ra nguồn gốc gia tộc thầy ấy bắt nguồn từ thời đại vua Quang Trung.
Trước đây, tổ tiên của thầy ấy đã cùng vua Quang Trung xông pha khắp nơi để đoạt lấy thiên hạ! À, đúng rồi, tôi nhớ rằng, lúc vua Quang Trung chinh phạt phía Tây, hình như ngài ấy đã suýt đánh đến chỗ này...”
Sắc mặt của Fanny càng trở nên khó coi.
Thẩm Hà cũng biết ngừng lại đúng lúc, cô không nói tiếp nữa mà chuyển đề tài: “Nghe nói trong số các vị khách quý đến đây hôm nay có rất nhiều tuyển thủ quốc tế.
Vì vậy nên tôi nhất thời nhớ nghề, muốn cọ sát cùng các vị một chút.
Không biết các vị có nể mặt mà chỉ giáo đôi chút không?”
Những người khác đều gật đầu: “Được thôi, được thôi.”
Fanny hừ lạnh một tiếng rồi mới ra vẻ như không có gì, cô ta nói với Thẩm Hà: “Tôi cũng muốn nhờ cô Hạ chỉ giáo chút ít kỹ thuật cưỡi ngựa! Hay là, chúng ta thi một vòng trước đi?”
Fanny chỉ tay về phía đường chạy xa xa ngoài kia: “Đây là đồng cỏ của nhà chúng tôi, đường chạy này cũng được thiết kế riêng để đua ngựa.
Mặc dù không được chính quy như trường đua quốc tế, nhưng mà chơi đùa một chút thì vẫn ổn.
Cô Hạ, cô không để ý chứ!”
Nghe Fanny khiêu khích, Thẩm Hà mỉm cười: “Muốn mà không được ấy chứ! Mời! Mời các vị!”
Fanny nhảy lên ngựa, cô ta giật dây cương rồi chầm chậm đi về vị trí xuất phát của trường đua.
Những người khác cũng đều lên ngựa rồi nối đuôi nhau đi về vị trí xuất phát.
Thẩm Hà nở nụ cười, cô nhảy lên ngựa một cách gọn gàng, sau đó giật dây cương trong tay rồi đi theo những người khác một cách đầy khí phách.
Cung Tử Á không đi theo, cô chỉ cười rồi nói với đám vệ sĩ: “Lần này, Thẩm Hà thắng chắc rồi.”
Vệ sĩ của Thẩm Hà cũng gật đầu đồng ý: “Xem ra, những người này không hề hiểu chút nào về cô chủ của chúng ta! Định dùng cách này để làm nhục cô chủ của chúng ta ư? Coi cô chủ của nhà họ Hạ không bằng cỏ rác à? Hay là định dùng cách này để châm chọc cô chủ đây? Đúng là không biết ai châm chọc ai.
Cô chủ của chúng ta đã là cao thủ cưỡi ngựa từ bé rồi! Thật là nực cười!”
Cung Tử Á nhếch môi trả lời: “Đâu chỉ nực cười! Cái cô Fanny Rose này mời rất nhiều người đến đây.
Bọn họ đều là các cao thủ cưỡi ngựa chứ không hề có một tên tay nghiệp dư nào.
Điều này chứng tỏ rằng cô ta muốn ra oai với cô chủ! Vì vậy, Thẩm Hà mà dễ dàng bỏ qua cho bọn họ mới là chuyện lạ đấy!”
Cung Tử Á và đám vệ sĩ đều nhìn thấy rõ ràng dụng ý này thì sao Thẩm Hà không nhận ra chứ?
Một cuộc gặp gỡ quan trọng như hôm nay mà lại không mời Joel, hơn nữa những người được mời đều giỏi cưỡi ngựa chứ không hề có một tên tay nghiệp dư nào.
Thẩm Hà không tin kỹ thuật cưỡi ngựa của người nước Y lại tốt đến thế!
Việc xuất hiện tình huống thế này chỉ có thể nói rõ một nguyên nhân: Fanny muốn làm Thẩm Hà mất mặt!
Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng dễ hiểu.
Mấy lần trước, Thẩm Hà đã giành hết danh tiếng của Fanny, nếu như cô ta không đòi lại thì mới là kỳ lạ đấy!
Nhưng muốn lấy lại danh tiếng thì cũng phải chơi đẹp một chút chứ, không thể mồm năm miệng mười thế này được.
Vì vậy, chắc là Fanny đã nói rằng, nghe nói cô chủ nhà họ Hạ cưỡi ngựa rất giỏi nên tôi đã mời mấy vị cao thủ cưỡi ngựa đến chơi cùng cô ấy!
Chứ cô ta sẽ không nói, tôi đặc biệt mời mấy cao thủ cưỡi ngựa đến để ức hiếp Hạ Thẩm Hà cùng tôi đâu!
Ha ha ha, Thẩm Hà mà bị mắc lừa mới lạ đấy?
Thẩm Hà cưỡi ngựa đi về vị trí xuất phát để cùng chuẩn bị thi đấu với những người khác!
Sau khi mọi người đều đã vào vị trí, có mấy người trong nhóm thi đấu nháy mắt với nhau, bọn họ muốn ngăn Thẩm Hà lại từ phía sau để cho Fanny xuất phát trước, giúp cô ta dẫn đầu toàn đội.
Thẩm Hà nhìn thấy toàn bộ hành động của bọn họ nhưng lại giả vờ như không thấy, tiếp tục chờ hiệu lệnh xuất phát.
Người đưa ra hiệu lệnh đứng một bên vẫy tay, chờ cho đến khi mọi người đã vào vị trí, mới ra khẩu lệnh.
Ngay giây phút anh ta ra khẩu lệnh, toàn bộ ngựa vèo vèo phóng đi như bay.
Thẩm Hà điều khiển ngựa một cách dễ dàng, phóng vút qua đám đông.
Mấy kẻ kia muốn cản trở Thẩm Hà, nhưng không ngờ Thẩm Hà quá nhanh nhẹn, nhanh chóng lui dần vào trong, bỏ lại tất cả ở phía sau.
Thẩm Hà phi ngựa phóng lên trước đuổi theo Fanny.
Ngay lúc cô sắp đuổi kịp Fanny, hai bên cô lập tức xuất hiện hai kẻ chạy tới, định va vào cô.
Thẩm Hà lạnh lùng cười, ghìm cương ngựa giảm tốc độ lại, thoát khỏi việc bị đánh lén.
Chỉ trong một giây khi đối phương xoay người, ngọn roi trong tay cô quất vào cổ con ngựa của hắn.
Con ngựa lập tức chạy ra khỏi đường đua, trong khi kẻ kia kêu lên thảm thiết.
Lúc này, Thẩm Hà mới tiếp tục phóng ngựa đuổi theo Fanny.
Giờ Fanny đã vượt lên đầu, cách rất xa những người khác.
Cô ta không yên tâm, quay đầu lại nhìn thử xem.
Ngay lúc Fanny nhìn thấy Thẩm Hà đã gần đuổi kịp mình, sắc mặt cô ta liền thay đổi.
Cô ta biết những kẻ phía sau kia không thể ngăn được Thẩm Hà.
Cô gái này cũng có chút tài cán đấy.
Tuy vậy, Fanny nhất định sẽ không chịu thua!
Cô cắn răng, quất ngựa thật mạnh, tăng tốc một lần nữa!
Thẩm Hà cúi thấp, cơ thể gần như song song với lưng ngựa, phóng như bay đuổi theo.
Vào khoảnh khắc Thẩm Hà sắp đuổi kịp Fanny một lần nữa kia, hai bên cô lại xuất hiện người định phá rối.
Lần này Thẩm Hà cũng sẽ không nương tay nữa.
Ngay lúc đối phương nhích lại gần mình, thân thể cô thoắt cái nghiêng đi, lộn xuống dưới bụng ngựa, khiến cho đòn đánh của đối phương chỉ trúng vào khoảng không.
Thấy cảnh này, chính kẻ định phá rối cô cũng sững cả người!
Cô ta chưa bao giờ ngờ được rằng, một tiểu thư quý tộc mà lại có thể cưỡi ngựa giỏi đến mức này!
Không phải đây là kĩ năng mà chỉ diễn viên xiếc mới có sao?
Mà ngay trong lúc cô tiểu thư kia còn đang đứng hình, Thẩm Hà đã xoay lại về trên lưng ngựa.
Ngay sau đó, ngựa của Thẩm Hà dùng chân sau đá trúng mắt con ngựa của cô tiểu thư kia.
Con ngựa bị thương, kêu lên một tiếng, rồi cũng chạy ra khỏi đường đua cùng với cô tiểu thư vẫn đang ngồi trên lưng nó.
Thấy con ngựa chạy mất kiểm soát, cô ta gào khóc ầm ĩ.
Giờ cô ta không thể khống chế được nó nữa rồi.
Thế rồi, chưa được bao lâu cô ta đã ngã từ trên lưng ngựa xuống, sợ đến mức khuôn mặt tái nhợt, đến mức có lẽ sắp hồn phi phách tán đến nơi.
Về việc cô ta có bị thương không, thì chắc là phải cầu xin thượng đế rủ lòng thương rồi!
Sau đó, tất cả những kẻ định ám hại Thẩm Hà đều nhận lấy kết cục tương tự.
Vậy nên những kẻ còn lại cũng chẳng dám liều nữa, chỉ đành tuân thủ luật, cưỡi ngựa chạy theo.
Thẩm Hà thấy bọn họ không định đụng tay đụng chân gì cả, mới phóng ngựa đuổi kịp Fanny.
Thấy vạch đích đã ở ngay phía trước, Thẩm Hà liền nói với Fanny bằng tiếng Việt: “Fanny, tôi công nhận cô rất giỏi.
Dẫu vậy, cô lại không được thông minh cho lắm, dám khiêu chiến với tôi bằng sở trường của tôi.”