Thẩm Mạch chu môi: “Không đâu! Gần đây Anh Giản Thanh và anh Thẩm Châu đều rất có tinh thần, cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu cả!”
Sau khi nói xong, Thẩm Mạch bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Thôi vậy, em đi chơi với Phạm Đậu Đậu và Phạm Đinh Đinh vậy! Gần đây hai bọn họ cũng rảnh.”
“Cũng được.
Đi đi, bảo tài xế đưa em đi.” Thẩm Hà gật đầu nói: “Chú ý an toàn, nhớ dẫn mấy người theo, không được ra khỏi phạm vi tầm mắt của vệ sĩ, không được chạy đi lung tung.”
“Biết, biết.” Thẩm Mạch chạy đi như một làn khói: “Chị làm chuyện của chị đi!”
Nhìn theo bóng lưng của Thẩm Mạch, Thẩm Hà rất bất đắc dĩ.
Sau khi Thẩm Mạch đi, ánh mắt của Thẩm Hà lại dừng lại trên máy tính.
Trước mắt Thẩm Hà là một kênh tin tức chính phủ.
“Theo báo cáo của đài truyền hình chính phủ nước Y, nhị hoàng tử Joel và cháu gái Fanny Rose của thủ tướng đã tiến hành một cuộc gặp mặt hữu nghĩ và thân thiết.
Hai người trẻ tuổi này vừa gặp mặt liền đã rất thân, trò chuyện vui vẻ.
Nghe nói, hai nhà có ý muốn tác hợp cho hai bọn họ để làm chuyện vui.”
Bức ảnh đi kèm là hình ảnh hoàng tử Joel mặc đồ cưỡi ngựa màu trắng, và Fanny Rose mặc đồ cưỡi ngựa màu đen cùng dắt ngựa với nhau.
Chỉ nhìn bức ảnh này, hai người đúng là có chút xứng đôi vừa lứa.
Nhưng lọt vào mắt Thẩm Hà, cô nhìn thế nào cũng thấy chói mắt, nhìn thế nào cũng thấy không tự nhiên.
Lúc trước còn đỡ, không cảm thấy chuyện có người con gái nào khác bên cạnh lại là chuyện đáng ghét như thế.
Bây giờ, Thẩm Hà chỉ hận không thể tuyên bố cho khắp thế giới biết Joel là bạn trai của mình!
Nhưng cô không thể!
Cô đã hứa sẽ đợi Tư Nhiên và Tiểu Cát chính thức xác định quan hệ rồi mới công bố ra.
Cô đã từng nói cô tin tưởng Joel!
Nhưng sao trong lòng lại chua xót như vậy?
Sao lại không nhịn được mà tức giận chứ?
Thẩm Hà phiền muộn đẩy máy tính ra, xoay người ra khỏi phòng.
Cô bước phạch phạch phạch xuống cầu thang rồi bước ra ngoài.
Quản gia vội vàng chạy tới đưa Thẩm Hà ra cửa.
Thẩm Hà nói với quản gia: “Tối nay tôi không ăn cơm ở nhà.”
“Vâng, đại tiểu thư.” Quản gia cung kính đưa Thẩm Hà đi.
Thẩm Hà lái xe chạy thẳng tới bờ biển.
Cô nhảy xuống xe, đóng cửa xe lại rồi bước tới bờ biển, ngơ ngác nhìn từng đợt sóng vỗ.
Nước biển thành từng cơn, bọt sóng thành từng đóa, nhào vào bờ cát hết lần này tới lần khác, rồi lại không cam lòng lùi lại.
Cứ lặp đi lặp lại vô số lần như thế.
Tâm trạng của Thẩm Hà dần bình tĩnh lại, cô bước lên hai bước, tìm một tảng đá rồi ngồi lên trên.
Cô tiện tay nhặt những mảnh vỏ sò ở hai bên, cứ thế vô thức ném đi, tạo thành những đóa hoa nước nhỏ, tâm trạng phiền muộn dần lắng xuống.
Cô biết, cô không thể bị kích động.
Cô là tiểu thư của Hạ gia, mỗi hành động của cô đều liên quan tới danh tiếng, danh dự của cả gia tộc.
Vậy nên, cho dù trong lòng có khó chịu, cô cũng sẽ không biểu hiện ra.
Lúc tâm trạng quá mức sầu não, cô chỉ có thể chạy tới rồi trút ra.
Trước kia còn có thể tìm Vu Tiểu Uyển, tìm Tư Nhiên để kể lể một trận.
Nhưng bây giờ Vu Tiểu Uyển và anh cô có biết bao nhiêu lời tâm sự chưa nói hết.
Khi anh cô quá bận, Vu Tiểu Uyển sẽ đích thân xuống bếp làm chút đồ ăn mang cho anh.
Cô làm em gái, thấy tình cảm của anh trai và chị dâu tốt, đương nhiên sẽ mừng cho bọn họ.
Vậy nên cô không thể quấy rầy Vu Tiểu Uyển được.
Tư Nhiên cũng thế, bây giờ đang là thời kì then chốt để anh ấy nuôi trồng tình cảm với Tiểu Cát, sao cô có thể ích kỉ như thế, gọi anh Tư Nhiên ra mà không quan tâm tới Tiểu Cát?
Vậy nên.
Tư Nhiên cũng không thể gọi được.
Vì vậy, cô chỉ có thể ở đây một mình giải tỏa nỗi lòng.
Sau khi ném hết những thứ trong tay đi, cơn giận trong lòng cũng tan đi nhiều rồi.
Thẩm Hà vỗ tay, cô đứng lên chuẩn bị đi về.
Vừa quay người lại, Thẩm Hà thấy có một chiếc xe khác đỗ bên cạnh xe của mình.
Bên cạnh chiếc xe này là hai bóng dáng quen thuộc.
Là Thẩm Duệ và Vu Tiểu Uyển.
Tóm lại bọn họ vẫn không yên lòng nên mới đuổi theo xem sao.
Lúc thấy Thẩm Hà chỉ ngồi ném đá ở đây, bọn họ mới yên tâm.
Thẩm Hà đi về phía hai người, mở miệng cười khổ: “Sao hai người lại tới? Em quấy rầy tới hai người rồi à?”
Vu Tiểu Uyển bất đắc dĩ nói: “Cậu nhìn thấy tin của Joel và Fanny rồi, khó chịu nên mới tới chỗ này giải sầu đúng không?”
Thẩm Hà không phủ nhận.
Thẩm Duệ thở dài, anh bước lên ôm lấy Thẩm Hà: “Em gái ngốc! Chúng ta là người nhà, có chuyện gì không vui thì cứ nói ra đi!”
Thẩm Hà cúi đầu nói: “Em không sao mà.”
“Còn nói không sao nữa, cả mặt em đều viết là có sao.” Thẩm Duệ thở dài một hơi: “Được rồi, trút giận xong rồi, chúng ta về thôi!”
Thẩm Hà gật đầu.
Vu Tiểu Uyển kéo cánh tay của Thẩm Hà nói: “Hay là cậu đi một chuyến đi, còn hơn là ở nhà rồi nghĩ ngợi lung tung.”
Thẩm Hà thở dài nói: “Nếu là người khác, là người bình thường, nói đi thì đi thôi.
Nhưng chúng ta thì không được.
Chúng ta tới chỗ nào đều có truyền thông theo, mỗi nơi, mỗi quốc gia đều sẽ có người tới thăm hỏi, quá phiền.”
“Cũng đúng.” Vu Tiểu Uyển thở dài: “Thôi, chuyện này phải tính lâu dài.
Chúng ta về trước đi.”
Thẩm Hà gật đầu, lúc này mới lên xe của mình, sau đó cùng rời khỏi đó với Thẩm Duệ và Vu Tiểu Uyển.
Chuyện này rơi vào tai của Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất, Hạ Nhật Ninh nói không mấy vui vẻ gì: “Quốc vương của nước Y có ý gì đây? Tiểu Hà nhà chúng ta còn không bằng Fanny Rose kia sao?”
Thẩm Thất vội vàng khuyên nhủ Hạ Nhật Ninh, nói: “Chuyện này vốn dĩ đã có kẽ hở.
Thẩm Hà không chịu công khai ra, người ta mới có lí do để cho em trai mình đi xem mắt.”
Hạ Nhật Ninh chau mày, ông hừ một tiếng, nói: “Vậy thì sao chứ? Làm con rể của Hạ gia chúng ta không tốt sao?”
Thẩm Thất giơ tay lên dí mạnh vào ngực Hạ Nhật Ninh.
Tuy rằng Hạ Nhật Ninh đã đầu năm mươi, nhưng dáng người được rèn luyện không khác là mấy so với thanh niên.
Thẩm Thất mở miệng nói: “Đây là vấn đề sao? Chỉ cần Tiểu Hà mở miệng, cho dù có phải đâm thủng cả trời chúng ta cũng phải hoàn thành ý nguyện của Tiểu Hà.
Vấn đề ở đây là chính Tiểu Hà đưa ra quyết định này, trong lòng Joel bất đắc dĩ tới mức nào, anh có biết không?”
“Biết ngay em sẽ che chở cho học sinh của em mà.” Hạ Nhật Ninh chột dạ mở miệng.
Kết hôn nhiều năm như thế rồi, Hạ Nhật Ninh vẫn không sợ trời không sợ đất, ừ, chỉ sợ bà xã yêu dấu tức giận.
“Tiểu Hà cũng là học sinh của em nữa!” Thẩm Thất nói rất đương nhiên: “Dù sao không cho anh manh động! Với cả anh cũng phải nói với Sùng Minh nữa, đừng có để anh ấy nghe thấy Thẩm Hà bị uất ức một cái là bùng nổ ngay! Tiểu Hà là người lớn rồi, là người lớn thế nào chẳng phải nhận chút uất ức.
Phải có uất ức thì mới trưởng thành được!”