Cho nên, Vy Vy cảm thấy áp lực đặc biệt lớn.
Nhưng nếu đã nhận lấy nhiệm vụ này, thì cô ấy cần phải nghiêm túc mà hoàn thành.
Trước giờ chưa có kinh nghiệm yêu đương như cô ấy, lại có kinh nghiệm làm nghề tư vấn tâm lý hai năm.
Giáo viên hướng dẫn của cô ấy từng nói, cô ấy sinh ra là người để làm nghề này.
Có lẽ có nhiều người lấy được bằng cấp này, đều không chắc chắn có thể làm tốt hơn cô ấy.
Chính là bởi vì như thế, cô ấy tuy rằng mới chỉ là một sinh viên đại học, lại nhận được nhiều đơn hàng như vậy, hơn nữa mỗi đơn hàng đều hoàn thành rất xuất sắc.
Joel cũng là thông qua người trong giới mà nghe ngóng được chuyện của cô ấy, sau đó sau khi điều tra, xác định sự đánh giá của mọi người với cô ấy đều rất tốt.
Joel mới tìm đến Vy Vy, chi trả một khoản tiền lớn, mời Vy Vy hoàn thành nhiệm vụ gian khó này.
Khi mà Vy Vy thấy khoản tiền này, cô ấy liền biết ngay cơ hội đến rồi.
Cô ấy chỉ cần hoàn thành đơn hàng này, học phí đại học của cô ấy có thể chi trả toàn bộ rồi.
Cô ấy không cần phải cực khổ như vậy nữa.
Như thế, cô ấy có thể tập trung tinh thần đi làm chuyện của mình, hoàn thành việc học của mình, sau đó tiến một bước trèo lên vị trí cao hơn.
Cho nên cô ấy cắn răng mà nhận lấy đơn hằng này.
Thông qua tiếp xúc vừa rồi, Vy Vy liền biết ngay chỗ khó của nhiệm vụ gian khó này ở đâu.
Đó chính là vấn đề chừng mực.
Khách hàng lúc trước, phần lớn đều là tầng lớp trung hạ lưu.
Rất ít khi có đại thiếu gia tầng lớp thượng lưu cần kiểu tư vấn tâm lý này, bởi vì phần lớn đại thiếu gia họ, vốn dĩ sẽ không có quá nhiều tình yêu thật sự.
Họ hơn bất cứ ai hiểu cách buông nắm tình cảm.
Cho nên, thỉnh thoảng có đơn hàng của tầng lớp xã hội thượng lưu, cũng không phải vấn đề tình cảm, mà là những vấn đề khác trên tinh thần.
Còn lần này, Văn Gian Thanh không những là đại thiếu gia tầng lớp thượng lưu, hơn nữa còn liên quan đến chuyện chuyển dời tình cảm.
Điều này cần có một người thật sự tỉnh táo, mới có thể hoàn thành nhiệm vụ này.
Người bình thường, rất dễ bị tiền tài mê hoặc con mắt.
Mong chờ đại thiếu gia này có thể thay lòng mà yêu cô ấy, sau đó hoàn toàn bay lên cành cao làm phượng hoàng.
Nhưng, Vy Vy vừa hay chính là người đủ sự tỉnh táo đó.
Cô ấy hiểu được, nhiệm vụ chính là nhiệm vụ, tình cảm là tình cảm.c
Đây là hai chuyện khác nhau.
Cho nên, Joel mới tìm đến cô ấy để làm nhiệm vụ này.
Bởi vì, chỉ có Vy Vy mới nắm vững được vấn đề chừng mực trong chuyện này, vừa có thể làm được mà hoàn thành nhiệm vụ, lại có thể thoát thân an toàn, sẽ không đem phiền phức gì đến cho khách hàng đã chi tiền.
Đây chính là ưu thế của Vy Vy.
Đủ tỉnh táo.
Vy Vy ngồi trên ghế sofa, sau khi sắp xếp gọn gàng mọi chuyện, về phòng tắm nước ấm.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, bắt đầu dọn dẹp phòng.
Động tác của Vy Vy rất mạnh, tùng tùng teng teng, Văn Gian Thanh đối diện đều nghe rất rõ.
Trong nhà không có điện, Văn Gian Thanh cũng rất khó chịu.
Liền không kiềm được mà ra xem.
Vừa nhìn, liền thấy Vy Vy đang mặc đồ ở nhà dọn dẹp nhà cửa.
Vy Vy nhìn thấy Văn Gian Thanh trước cửa, vẫy tay với cậu ta, nói: “Tớ ở đây có chiếc thùng không lấy xuống được, có thể giúp tớ đỡ xuống không?”
Văn Gian Thanh liền đi qua, nhìn chiếc thùng của Vy Vy, không nói hai lới, lặng lẽ giúp đỡ xuống.
Vy Vy lại lần nữa cám ơn, sau đó như có ý gì đó hỏi: “Cậu chỉ ở một mình sao? Hay là ở cùng với gia đình?”
“Tớ.” đôi mày thanh của Văn Gian Thanh liền nặng trĩu, hình như có chút khó xử mà nói: “Tớ ở cùng với bạn gái.”
Vy Vy cố tỏ vẻ bất ngờ: “A, thì ra cậu đã có bạn gái rồi sao! Chúc mừng chúc mừng! Nhưng trông cậu so với tớ tuổi tác gần bằng nhau, cậu tuy nhiên đã có bạn gái! Tớ vẫn còn một mình.”
“Ừm, cậu sao không không đi học tiếp?” Văn Gian Thanh thuận miệng hỏi.
Vy Vy liền tự hào trả lời: “Tớ có chứ! Tớ đang học chuyên ngành tâm lý học bên tường nước ngoài, bây giờ là sinh viên năm hai.
Tớ đến đây, là để kiếm tiền đóng học phí! Xem, đây là thẻ sinh viên của tớ, đây là kịch bản phác thảo của tớ.”
Văn Gian Thanh ý thức mà nhận lấy, lật xem sơ qua, liền biết những thứ này không phải giả.
Cậu ấy đột nhiên nhớ ra, cậu ấy hình như mãi không thấy thẻ sinh viên của Tranh Tranh hoặc bất kỳ thứ gì liên quan đến trường học.
Một người từng đi học tại trường, ít nhiều đều sẽ có để lại dấu vết.
Cô ấy tại sao dấu vết gì cũng không có chứ?
Thậm chí có một lần, hai người cùng xem phim Mỹ, Tranh Tranh tuy nhiên nghe không hiểu.
Một người từng du học nước ngoài, sao lại nghe không hiểu chứ?
“Cậu ở đây giúp tớ, bạn gái cậu hiểu lầm không đó? Hay là để tớ tự làm là được.” Vy Vy cười mà đứng dậy, đem phòng dọn dẹp gọn gàng: “Tớ bởi vì phải bay qua bay lại hai nơi, cho nên ở đây thường hay rối lắm.
Đề cậu cười chê rồi.
Tớ ở bên trường, bên đó một thời gian, thì sẽ về đây ở một thời gian.
Cho nên, hai bên đều bừa bộn không gì bằng.”
Văn Gian Thanh liền thuận miệng dùng tiếng anh trò chuyện cùng Vy Vy nói về văn hóa con người ở trường đại học nào đó, Vy Vy liền dùng tiếng anh giọng Mỹ trả lời một cách lưu loát.
Cô ấy thực sự là bên đó học tập, cho nên đây đều không cần chuẩn bị, dễ dàng mà trò chuyện rất nhiều chuyện thú vị bên trường.
Cũng nói đến giáo viên hướng dẫn, bạn học của mình.
Cuộc trò chuyện như thế, Văn Gian Thanh liền xác định Vy Vy không có nói dối.
Sau khi trò chuyện xong, không kiềm được mà gửi một tin nhắn cho Tranh Tranh.
Tin nhắn đó là dùng tiếng anh mà gửi đi.
Một lúc sau, liền nhận được tin nhắn trả lời của Tranh Tranh: “Anh nói gì? Anh có thể nói tiếng việt không? Em một chữ cũng không hiểu.”
Trái tim Văn Gian Thanh liền giật thót một cái.
Những lời này của cậu ta vô cùng đơn giản, là mấy câu giao tiếp thường ngày.
Tranh Tranh nếu như thật sự là đi du học về, không thể nào đọc không hiểu câu giao tiếp thường ngày đơn giản như vậy!
Chẳng lẽ điểu gia đình mình nói đều là thật?
Trái tim của Văn Gian Thanh đột nhiên khó chịu.
Cậu ta không muốn tin, người con gái đầu tiên cậu ta thích, tuy nhiên lại là con người như thế!
Văn Gian Thanh hầu như là chạy như ma rượt, trốn về nhà của mình.
Vy Vy không có đuổi theo, mà là im lặng một mình dọn dẹp nhà.
Đến tối, Vy Vy tự tay làm một dĩa sủi cảo, bưng qua cho Văn Gian Thanh.
Vy Vy gõ cửa nói: “Hôm nay cậu giúp tớ nhiều việc như vậy, cũng chưa cám ơn cậu đàng hoàng.
Tớ gói một ít sủi cảo, một mình tớ cũng không ăn nhiều như vậy, dĩa này cho cậu, mong cậu không chê bai.”
Nói xong, Vy Vy liền lại nói: “Sao cậu không mở đèn?’
“Dây điện trong nhà bị ngắt.
Không có điện.” Văn Gian Thanh trả lời đơn giản nói.
Vy Vy đưa sủi cảo trên tay cho Văn Gian Thanh, liền tìm điện thoại, gọi cho dịch vụ sửa chữa.
Một lúc sau, người sửa chữa đã đến, rất nhanh sửa xong đường dây điện.
Văn Gian Thanh nhìn tòa chung cư nhỏ có lại ánh sáng, lại cúi đầu nhìn sủi cảo trên tay.
Thiện cảm của Văn Gian Thanh đối với Vy Vy liền lên một bậc nữa.
“Vào đây ngồi.” Văn Gian Thanh mời Vy Vy vào nhà: “Nhà của tớ nhỏ.
Không lớn như nhà cậu.”
Vy Vy đi vào trong, nhìn xung quanh, nói: “Buổi chiều khi tớ trò chuyện với cậu, tớ cảm thấy cậu không phải người ngheo túng.
Cậu sao lại...”