“Tiểu Uyển, tớ...” Thẩm Hà lập tức không nói lên lời, cô bé không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.
Vu Tiểu Uyển cũng tính không nghe Thẩm Hà giải thích.
Trong chuyện tình cảm, hình như tất cả người trong cuộc đều mơ hồ người ngoài cuộc mới nhìn được rõ.
Năm đó Vu Tiểu Uyển cũng chẳng phải thế sao?
Nếu không phải Thẩm Duệ mặt dày cứ đeo bám lấy, có lẽ Vu Tiểu Uyển cũng không đủ can đảm.
Trong tình yêu, luôn phải có một người không ngừng tấn công, mới có thể tác thành bông hoa tình yêu nở rộ.
Nhưng Tư Nhiên, Joel, Thẩm Hà ba người này, không một ai chủ động, không một ai nói thẳng ra, nhưng ai nấy đều rất nặng tình.
Vậy thì thật là đáng ngại.
Vì vậy, mới hình thành cục diện như ngày hôm nay.
“Tiểu Hà, tớ hỏi cậu, rốt cuộc tình cảm của cậu đối với Tư Nhiên là như thế nào?” Tiểu Uyển tiếp tục hỏi: “Đừng có nghĩ đến Tiểu Cát, đừng có nghĩ cho người khác nữa, hãy hỏi trái tim của cậu.
Cậu có thích Tư Nhiên không? Cậu phải trả lời tớ thật rõ ràng! Nếu không tớ không thể giúp cậu được!”
Thẩm Hà thấy thật sự không thể trốn tránh vấn đề này được nữa, cô bé nghĩ một lúc rất lâu, mới trả lời nói: “Thật ra cũng không phải là tình yêu.
Cũng giống như cậu nói, khi tớ tác hợp cho Tiểu Cát và anh Tư Nhiên, tớ không hề có cảm giác đau lòng.
Ngược lại, tớ cảm thấy anh Tư Nhiên và Tiểu Cát rất xứng đôi, thấy chị Tiểu Cát chăm sóc anh ấy, tớ chỉ cảm thấy vui cho họ.”
“Vậy thì đúng rồi.” Vu Tiểu Uyển thở phào nhẹ nhõm, rồi nói: “vậy cậu có nên sớm nói rõ ràng chuyện này với Tư Nhiên không?”
“Nhưng mà, tớ nói rõ như thế nào chứ?” Thẩm Hà tuy rất thông minh, nhưng trong chuyện tình yêu, cô bé ngây thơ như một đứa trẻ vậy: “Anh Tư Nhiên chưa bao giờ tỏ tình với tớ mà, sao tớ lại...”
“Ơi, cậu làm tớ đau đầu chết đi được! Chỉ cần cậu và Joel xác định rõ mối quan hệ, vậy chính là coi như từ chối khéo rồi!” Vu Tiểu Uyển không kìm nổi đưa tay lên sờ vào trán Thẩm Hà: “Cậu đúng là ngốc chết đi được! Trên thương trường rõ ràng cậu tinh khôn như anh trai cậu vậy, nhưng sao đến chuyện tình cảm, lại hồ đồ thế chứ?”
Thẩm Hà bắt đầu ôm cánh tay Vu Tiểu Uyển nũng nịu: “Tiểu Uyển, Tiểu Uyển, cậu hãy nói cho tớ nghe đi mà.
Giờ trong đầu tớ mọi thứ đều mơ hồ! Khi tớ biết anh Joel là tiểu ca ca của tớ, tớ thừa nhận, thật ra trái tim tớ đã nghiêng về anh Joel rồi.
Nhưng mà, nhưng mà, bây giờ bảo tớ đi tuyên bố tình cảm của mình, hình như tớ không làm được.
Bởi vì, anh Joel, chưa bao giờ chính thức nói rõ tình cảm với tớ!”
Trong lòng Vu Tiểu Uyển thở dài một cái.
Hoàng tử Joel ơi! Cậu thật là giỏi tính toán đấy!
Cậu như vậy là muốn ép Tiểu Hà đưa ra quyết định sao!
Nhưng cậu phải biết rằng, Tiểu Hà đưa ra quyết định này khó khăn biết bao không?
Hy vọng, cậu đừng phụ lòng Tiểu Hà.
Thẩm Hà tiếp tục nói: “Cậu nói đi, liệu tớ có phải yêu đơn phương không? Tiểu Uyển, trong lòng tớ không dám chắc chắn!”
Cho dù là Công chúa quốc dân, trước mặt tình yêu, vẫn cảm thấy thiếu tự tin。
“Anh ấy chưa bao giờ tỏ rõ tình ý với tớ, tuy hàng năm đều tặng quà cho tớ, nhưng cậu xem đi, những món quà và thiệp chúc mừng này, đều có hai tầng ý nghĩa đó.
“Thẩm Hà mở lời nói: “Tự nhiên bảo tớ đi hỏi anh ấy, tớ không mở lời được.”
Tiểu Uyển gật đầu: “Cũng đúng.”
Thẩm Hà tiếp tục kéo cánh tay Tiểu Uyển nũng nĩu nói: “Tiểu Uyển, cậu giúp tớ đi!”
Vu Tiểu Uyển nghĩ một lúc, rồi nói: “Được, chuyện này, để tớ suy nghĩ đã.
Thật sự là cần phải ép thêm một bước nữa.
Tớ cứ tưởng, Joel sẽ trực tiếp tỏ tình với cậu, không ngờ là...”
“Á?” Cuối cùng Thẩm Hà cũng hoàn hồn trở lại: “Cậu tưởng? Tiểu Uyển, có phải cậu đã biết được chuyện gì không?”
Vu Tiểu Uyển nhanh chóng ho nhẹ một tiếng, cô bé cố gắng che giấu, rồi nói: “Không phải không phải, ai ya, cậu đừng hỏi tớ nữa.
Bây giờ tâm trạng tớ cũng đang rối bời đây.
Chuyện của cậu, cậu nghĩ đi.
Đúng rồi, bây giờ, Joel và Tư Nhiên đều về rồi, hai người cũng đã giải quyết xong rắc rối và vấn đề ở bên ngoài, bây giờ họ đều ở nước ngoài.
Vậy bước tiếp theo, nếu cậu vẫn kìm nén được, không tỏ thái độ gì.
Tớ tin là, hai người họ sẽ hành động trước!”
“Ừ, tớ nghe cậu!” Thẩm Hà lập tức gật đầu lia lịa: “Hôm nay anh Tư Nhiên mời tớ đi ăn, tớ từ chối rồi.”
“Không vội, Tư Nhiên không dễ dàng bỏ cuộc thế đâu.” Vu Tiểu Uyển sau đó tù từ chỉnh lý lại mạch suy nghĩ của mình: “Như vậy đi, tiếp theo, bất luận là ai trong họ mời cậu đi ăn, cậu đều từ chối hết.
Thuyền đến bến rồi sẽ tự động thẳng!”
Thẩm Hà gật đầu: “ừ, tớ nghe cậu! Đúng rồi, sao cậu lại chạy sang đây? Không phải cậu hẹn anh trai tớ đi ăn cơm sao?”
Thẩm Hà vừa hỏi, đột nhiên Vu Tiểu Uyển không nói lên một lời nào.
Thẩm Hà cảm thấy rõ ràng cảm xúc của Vu Tiểu Uyển có vấn đề, cô bé lập tức truy hỏi: “Tiểu Uyển, cậu có tâm sự? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không...!không có gì.” Vu Tiểu Uyển cúi đầu, trốn tránh sự truy hỏi của Thẩm Hà.
Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển lớn lên từ nhỏ, chưa bao giờ xa nhau, tất nhiên cô bé biết khi Vu Tiểu Uyển như vậy, trăm phần trăm là đã xảy ra chuyện rồi!
Thẩm Hà sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Vu Tiểu Uyển chứ, cô bé hỏi thẳng luôn: “Tiểu Uyển, có phải chuyện của anh trai tớ không? Chuyện khiến cậu thấy khó xử đúng không?”
“Á...” Vu Tiểu Uyển lăn tăn rất lâu, mới mở lời nói: “Tiểu Hà, có phải tớ quá nhỏ mọn không?”
“Tớ biết ngay là có chuyện mà! Nói đi, rốt cuộc là như thế nào?” Thẩm Hà sau khi chỉnh lý lại những việc của mình, sau đó lập tức từ một cô bé hoang mang không biết làm gì, thay đổi một cái, trở lại thân phận Công chúa quốc dân.
Vu Tiểu Uyển im lặng một lúc, mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Hà, cô bé mở lời nói: “Hôm nay tớ đã hẹn trước với Thẩm Hà đi ăn thử ở một nhà hàng mới mở.”
Thẩm Hà gật đầu.
Chuyện này cô bé cũng biết.
“Nhưng chúng tớ đang trên đường đi, Thẩm Duệ nhận được một cuộc điện thoại, chúng tớ không thể đi được nữa.”Vu Tiểu Uyển giải thích rồi nói: “rồi chúng tớ lái xe đến một nơi, nơi đó khá là xa, chúng tớ lái xe đến hơn một tiếng đồng hồ.
Sau khi tới đó, thật ra tớ cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Tớ không hề biết trong một thành phố hưng thịnh như vậy, không ngờ lại có một nơi nghèo nàn đến thế.
Đó là một khu nhà tạm, những người ở trong đó, đa số là người vô gia cư.
Họ dựa vào việc ăn xin và nhặt ve chai kiếm sống, cũng có một số người làm công việc lao động ở khu vực lân cận.”
“Sao hai người lại đến chỗ như thế?” Thẩm Hà nheo mày hỏi: “Anh trai tớ không hề quen biết những người bạn như thế.”
“Đúng.
Thẩm Duệ thật sự không thể quen những người bạn như vậy.
Bởi vì, anh ấy nhận lời ủy thác của một người.” Vu Tiểu Uyển nói nhỏ: “Người đó tên là Sử Hiểu Yến, là con gái của thầy trợ giảng khi Thẩm Duệ được đào tạo ở nước ngoài.
Thầy trợ giảng đột nhiên bị bệnh, không cứu chữa nổi rồi mất đi.
Ông ly hôn từ lâu rồi, một mình sống cùng con gái.
Sau khi ông mất đi, tiền của ông cũng bị những người họ hàng chia nhau hết, không có ai quan tâm đến sống chết của Sử Hiểu Yến.
Vì vậy Sử Hiểu Yến trở thành người vô gia cư.
Thẩm Duệ sau khi biết được chuyện này, tiếp đó là đi tìm Sử Hiểu Yến, rồi đưa cô ta về.”