Thẩm Mạch lập tức thực hiện động tác kéo khóa miệng lại, sau đó vẫy tay rồi nhanh chân chạy đi mất.
Thấy dáng vẻ nghịch ngợm của cô bé, Thẩm Hà và Tư Nhiên đều bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Tư Nhiên nói: "Cô bé Tiểu Mạch này còn nghịch ngợm hơn cả em lúc nhỏ."
"Em nghịch ngợm chỗ nào chứ?" Đánh chết Thẩm Hà cũng không thừa nhận.
Dù sao bây giờ cô cũng đã lớn rồi, cô nhất định sẽ không thừa nhận những thói xấu lúc còn nhỏ của mình!
Tư Nhiên chỉ đành mỉm cười: "Được, được rồi, em nói gì cũng đúng."
Lúc này Thẩm Hà mới cười khúc khích, cô nói: "Anh Tiểu Nhiên, anh đã về thật rồi.
Mấy hôm này, mợ tư trông chờ mòn mỏi lắm đấy, ngay cả chuyện của công ty cũng không để ý."
"Ừm, không phải anh đã về rồi ư? Tiểu Hà, mong là anh của bây giờ không làm em thất vọng." Tư Nhiên nhìn Thẩm Hà bằng ánh mắt xúc động.
Đôi mắt Thẩm Hà cong lên, cô nói: "Dĩ nhiên là không thất vọng rồi! Anh Tiểu Nhiên của em tuyệt thế này cơ mà!"
"Tiểu Hà, năm năm nay, lúc anh gặp khó khăn tưởng chừng như không thể bước tiếp nữa thì anh lại nghĩ đến em, sau đó anh như được tiếp thêm sức mạnh.
Anh đã thề với bản thân rằng, nhất định anh phải làm cho em trở thành người hạnh phúc nhất." Tư Nhiên xúc động nhìn Thẩm Hà: "Bây giờ, anh đã có đủ năng lực để thực hiện lời thề đó rồi.
Vì vậy, Tiểu Hà, em cho anh một cơ hội nhé?"
"Anh Tiểu Nhiên, anh đang nói gì thế?" Thầm Hà trừng mắt nhìn Tư Nhiên.
Tư Nhiên đang định nói tiếp thì Thẩm Duệ cũng đi vào, cậu cầm ly rượu rồi nói: "Được lắm, hai người trốn ở chỗ này nói chuyện cơ à? Tư Nhiên, có phải anh có rất nhiều lời trong lòng muốn nói với Tiểu Hà không? Hôm nay đừng vội! Sau này cứ từ từ mà nói! Đi, có mấy vị khách hàng lớn vừa đến, anh vừa về nước nên có rất nhiều việc cần phải làm, việc trước mắt là đứng vững trên đôi chân của mình đã! Mấy vị khách hàng này có thể giúp anh đấy."
Tư Nhiên lập tức gật đầu: "Được."
Tư Nhiên gật đầu với Thẩm hà rồi xoay người cùng Thẩm Duệ đi chào hỏi khách khứa.
Chỉ khi có nền tảng sự nghiệp vững chắc thì mới có thể cho người mình yêu lời hứa hẹn tốt đẹp nhất.
Thẩm Hà ngả người lên chiếc ghế dài, bàn tay nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu.
Nhìn chất lỏng màu đỏ bên trong ly dập dờn qua lại, đáy lòng cô càng trở nên mơ màng.
Tư Nhiên trở về, đúng là cô rất vui.
Nhưng, tại sao lần này trở về, dường như Tư Nhiên lại không giống trước kia nữa?
Trước đây, Tư Nhiên là một người dịu dàng, lời nói của cậu luôn rất ấm áp.
Nhưng lần này trở về, lời nói và ánh mắt của Tư Nhiên đều mang vẻ ngang ngược và tính hiếu thắng.
Năm năm qua, rốt cuộc cậu đã thay đổi những gì rồi?
Thẩm Hà bỗng nhiên cảm thấy hơi bực bội.
Bây giờ cô cũng không nói rõ được, rốt cuộc tình cảm của cô với Tư Nhiên và Joel là gì.
Nói không có tình cảm? Nực cười! Đã nhiều năm như vậy rồi, sao không có tình cảm gì được chứ?
Nói có tình cảm? Lại không thể nào phân biệt rõ ràng được loại tình cảm này rốt cuộc là gì.
Là tình yêu, tình bạn hay là tình thân?
Nói quan trọng thì quan trọng, nhưng không thể phân biệt nổi ai mới là người quan trọng hơn.
Có lẽ, người mà cô chờ đợi nhất vẫn là anh trai gửi quà đều đặn hàng năm cho cô nhỉ?
Cho nên, trong lòng đã có một người thì cho dù những người khác có tốt đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ là lựa chọn thứ hai mà thôi.
Vậy mà, bây giờ cô không hề muốn dùng đến lựa chọn thứ hai.
Sau khi tiệc chào mừng Tư Nhiên kết thúc, Thẩm Hà nhanh chóng đến giải trí Phạm Thị.
Quả nhiên, cái đuôi Thẩm Mạch cũng vui vẻ đi theo cô.
"Em lên trước đi, chị đi đỗ xe đã." Thẩm Hà dặn dò cô bé: "Đừng có chạy lung tung, nếu như em có chuyện gì thì mợ nhất định sẽ tính sổ với chị."
"Em biết rồi." Thẩm Mạch cười hì hì rồi xuống xe, cô bé ngoan ngoãn đi vào thang máy để lên lầu.
Sau khi đỗ xe xong, đang chuẩn bị đi lên lầu thì điện thoại của cô rung lên, cô tạm thời dừng bước để nhận điện thoại.
Còn Thẩm Mạch thì vui vẻ đi lên lầu.
Hôm nay, hai người thoải mái ra ngoài mà không mang theo vệ sĩ hay người giúp việc.
Trình độ võ thuật của Thẩm Hà rất cao, vậy nên cô thừa sức bảo vệ Thẩm Mạch.
Hơn nữa, bây giờ có ai mà không nhận ra Thẩm Hà chứ?
Ai mà dám động đến vị công chúa quốc dân này?
Vì thế, có Thẩm Hà ở đây, Thẩm Mạch sẽ được an toàn.
Nhưng hôm nay lại rất trùng hợp.
Lúc Thẩm Hà đang nghe điện thoại, Thẩm Mạch ngoan ngoãn đi thang máy lên lầu để đến phòng làm việc của Phạm Thành và Phạm Ly thì có một đám người đi vào thang máy ở tầng ba.
Thẩm Mạch chủ động lùi về phía sâu bên trong để nhường chỗ cho đối phương.
Không ngờ rằng mấy người này lại nhìn chằm chằm gương mặt của Thẩm Mạch, Thẩm Mạch bị nhìn đến nổi cả da gà, cô bé không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.
"Bây giờ những cô gái xinh đẹp đúng là không biết xấu hổ! Còn nhỏ tuổi mà đã biết dùng nhan sắc của mình để mở rộng tiền đồ của mình." Sau khi đánh giá Thẩm Mạch, cô minh tinh hạng ba có gương mặt xinh đẹp, thanh tú nói với đại diện và trợ lý của mình: "Chỉ có điều, có gan cũng là chuyện tốt.
Nhưng mà đừng đi nhầm cửa, lên nhầm giường đấy."
Gương mặt của Thẩm Mạch lộ ra vẻ bất ngờ.
Cô bé không biết vì sao bà chị này vừa vào thang máy đã nhắm ngay vào mình.
Cô bé không phải là một đứa trẻ thích gây chuyện.
Vì vậy, cô bé lùi về phía sau một bước, không định để ý đến người phụ nữ kỳ lạ này.
Thấy Thẩm Mạch trốn về phía sau, cô minh tinh hạng ba tưởng mình nói đúng nên lại tiếp tục giễu cợt: "Ơ, nhìn số tầng này, định lên tầng cao nhất à? Lá gan quả là không nhỏ, còn muốn đi tìm cả ông chủ cơ đấy.
Cô bé này, cưng có biết chừng mực là gì không thế?"
Người đại diện và trợ lý đứng bên cạnh cũng tiếp lời: "Đúng thế đấy! Chị Phương Phương, cô bé này đúng là không biết điều! Nhưng mà, năm nào chẳng có những cô gái liều mạng đến tiếp cận thế này.
Cũng không biết bọn họ đã chết thế nào nữa! Những cô bé này quá ngây thơ, cứ nghĩ rằng lên được giường của ông chủ thì có thể nổi tiếng! Chỉ có người tự mình đi lên như chị Phương Phương của chúng ta mới có thể nhận được lời khen ngợi của ông chủ.
Em gái này, em ngây thơ quá.
Em ỷ vào cơ thể phơi phới của mình nên mới mạnh dạn như thế đúng không?"
Thẩm Mạch trở nên mơ màng, bọn họ đang nói gì thế nhỉ?
Cô bé đến tìm chú Phạm để chơi thì có gì sai à?
Họ là người một nhà mà!
"Đúng là mặt dày nhất thế gian!" Phương Phương nhìn Thẩm Mạch bằng ánh mắt khinh bỉ, cô ta hỏi thẳng: "Cưng bao nhiêu tuổi rồi?"
Thẩm Mạch mơ màng trả lời: "Mười sáu ạ."
"Bé như thế mà đã ra ngoài kiếm sống rồi à.
Chậc chậc." Gương mặt Phương Phương lại càng tỏ ra khinh bỉ: "Nhà cưng nghèo lắm à?"
Thẩm Mạch nghiêm túc suy nghĩ, hình như ba và daddy không giống người giàu có lắm thì phải? Hình như không giàu bằng cô chú hay sao ấy? A, nhưng mà, mỗi năm ba và daddy đều cho cô bé mấy chục tỷ tiền tiêu vặt, chị cũng cho cô bé tiêu tiêu vặt, anh cũng cho nữa, anh em họ hàng đều cho cô bé tiền.
Thế có được tính là nghèo không nhỉ?
A, hình như học sinh ở học viện quý tộc Duệ Hà đều như thế.
Vậy chắc là cô bé nghèo đấy nhỉ?
Thẩm Mạch cúi đầu không nói gì nên Phương Phương cho rằng mình đã đoán đúng.
Xem ra là đúng, quần áo trên người không phải là mode hàng hiệu theo mùa, chắc chắn là nghèo lắm!