Cung Tử Á cũng chậc lưỡi: “Thật là quá đáng! Nói thế nào thì đó cũng là con cô ta, sao có thể nói đưa cho người khác là đưa luôn? Đứa bé cũng đâu phải con chó con mèo!”
“Đúng vậy! Sau khi Eddie ly hôn với cô ta thì đưa cho cô ta gần hai tỷ.
Nếu như cô ta không tiêu sài phung phí thì khoản tiền này cũng đủ để cô ta nuôi đứa bé trưởng thành.” Thẩm Hà nhíu mày nói: “Thế nhưng, chưa đầy hai năm, cô ta đã tiêu không còn đồng nào, còn gánh thêm một khoản nợ kếch xù.”
“Trời ơi! Khoan đã, Tiểu Hà, cậu nghe mình nói.
Dù Gia Cát Du Du đã ruồng bỏ đứa bé, nhưng theo luật pháp, cậu cũng không có quyền nuôi dưỡng nó.
Nhưng chủ tịch Thẩm thì có thể.
Nhưng mà, tớ thấy chuyện này không nên để chủ tịch biết.
Dạo này cô ấy vẫn đang đau đầu vì chuyện công ty, tạm thời đừng quấy rầy cô ấy vì chuyện nhỏ nhặt này.” Cung Tử Á không hổ là trợ lý trưởng của Thẩm Hà, bất cứ chuyện gì cũng nghĩ cho Thẩm Hà và Thẩm Thất đầu tiên.
Thẩm Hà nói: “Tớ cũng không muốn làm phiền đến mẹ tớ.
Nên tớ mới gọi cậu đến.”
Cung Tử Á thoáng nhíu mày, rồi nói: “Được! Tớ sẽ xử lý chuyện này.
Tớ sẽ xử lý ổn thỏa!”
Đúng lúc này, Thẩm Tùng Tân vẫn luôn cúi đầu yên lặng ngồi đó bỗng lên tiếng.
Nó dùng tiếng Anh, nhưng lời của nó khiến hai người giật nảy mình.
“Cảm ơn ý tốt của mọi người.
Vốn dĩ em là một linh hồn bị thế giới này chối bỏ, nên không có ai muốn em.
Cứ để em ở một mình cũng được.
Ngoài ra, em không biết nói tiếng Việt, nhưng em có thể hiểu.” Thẩm Tùng Tân chậm chạp nói hết câu này.
Lời của nó khiến Thẩm Hà và Cung Tử Á vô cùng sợ hãi.
Nếu không phải vì từ nhỏ Thẩm Hà đã thông minh hơn người, là thiên tài am hiểu thiết kế cộng thêm tinh thông ba loại ngôn ngữ thì cô cũng cho rằng mình đã gặp ma rồi!
Người tài giỏi trên thế giới không thiếu, nhưng người có thể làm được như Thẩm Tùng Tân thì thật sự quá ít ỏi.
Đứa trẻ này chính là một nhân tài!
Gia Cát Du Du đúng là đui mù rồi!
Ban đầu Cung Tử Á không đồng ý với ý định của Thẩm Hà, nhưng sau khi nghe thấy lời của Thẩm Tùng Tân, cô lập tức vỗ bàn nói: “Thẩm Hà, cậu đợi đấy, tớ lập tức đi giải quyết thủ tục nhận nuôi cho cậu! Cậu cứ yên tâm đi.
Dù khó đến đâu, tớ cũng làm được.
Mầm non tài giỏi như này, không thể để nó phí hoài được.”
Nhìn bộ dạng kích động của Cung Tử Á, Thẩm Hà phì cười: “Không vội
không vội.”
Nói xong, Thẩm Hà quay đầu nói tiếng Anh với Thẩm Tùng Tân: “Vì sao em lại nghe hiểu tiếng Việt?”
“Em cũng không biết.
Em không biết nói, nhưng em có thể hiểu biểu cảm và suy nghĩ của họ.” Thẩm Tùng Tân trả lời Thẩm Hà.
Cung Tử Á càng kích động hơn!
Ôi, công chúa quốc dân của chúng ta thật là giỏi! Nhặt bừa một đứa trẻ cũng là thiên tài!
Cung Tử Á chỉ ước có thể giành được quyền nuôi dưỡng đứa bé.
Khi Thẩm Hà đang nói chuyện với Thẩm Tùng Tân, Cung Tử Á cũng mở laptop, bắt đầu liên lạc với đội ngũ luật sư.
Đến tối, sau khi ăn xong, Thẩm Hà đưa Thẩm Tòng Tâm về như lời đã hứa.
Lúc Thẩm Tùng Tân ôm con thỏ nhồi bông quay về, bỗng nhiên nó dừng lại, quay đầu nói với Thẩm Hà: “Nếu như chị là mẹ em thì tốt biết bao.”
Nói xong, nó ôm thỏ bông, nhanh chóng chạy mất hút!
Cung Tử Á đứng bên cạnh, bùi ngùi nói: “Đứa bé này thiếu thốn tình cảm quá! Cậu mới dẫn nó đi chơi một ngày, cho nó ăn chút đồ ăn, mua cho nó một bộ quần áo, mà nó đã tin tưởng cậu như vậy rồi.”
“Tử Á, tớ thật lòng rất thương đứa trẻ này.
Tuy hồi nhỏ tớ và anh chỉ có mẹ, nhưng mẹ thật sự rất yêu rất yêu bọn tớ, nên bọn tớ không thấy thiếu hụt tình cảm.
Anh Tiểu Nhiên cũng vậy, bác gái tư vô cùng yêu thương anh ấy.
Dù gia đình anh ấy cũng không trọn vẹn, nhưng khi đó thế giới của anh ấy vẫn rất bình thường.
Mà đứa trẻ này, thế giới của nó, toàn là những chuyện lệch lạc.
Nếu không uốn nắn kịp thời thì tương lai của nó sẽ thật sự bị hủy hoại.” Thẩm Hà nói: “Tớ thật sự không ngờ, Gia Cát Du Du có thể nhẫn tâm đến vậy! Một đứa trẻ tốt đẹp như thế, cô ta không nuôi nấng cho tử tế, mà lại muốn vứt cho người khác! Ừm, như vậy cũng tốt, nếu cô ta đã muốn cho thằng bé đi thì tớ sẽ nhận nuôi thằng bé! Tử Á, chuyện này đành nhờ cậu đấy.”
“Không thành vấn đề, cứ để tớ lo.” Cung Tử Á đáp lại: “Thân làm trợ lý của cậu, việc của tớ là giải quyết những chuyện phiền phức cho cậu.”
Thẩm Hà lập tức mỉm cười.
Chuyện này tiến hành rất thuận lợi.
Vốn dĩ Gia Cát Du Du chỉ ước có thể vứt bỏ cái gánh nặng này, để tiện cho cô ta đi quyến rũ đàn ông.
Vì vậy, khi đội ngũ luật sư tìm đến cô ta, cô ta ký tên không chút do dự, từ bỏ quyền nuôi dưỡng Thẩm Tùng Tân.
Sau đó khi tìm đến Lý Tứ Nhi, hắn ta cũng nhanh chóng ký tên, từ bỏ quyền lợi của hắn ta.
Sau đó đứa trẻ chính thức đổi tên thành Thẩm Tùng Tân, rồi Thẩm Hà chính thức nhận nuôi đứa bé.
Cuối cùng Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất vẫn biết chuyện này.
Thẩm Thất không hỏi vì sao Thẩm Hà lại làm như vậy, cô chỉ nói với Thẩm Thất, con đã là người lớn rồi, con làm bất cứ chuyện gì thì mẹ cũng ủng hộ con.
Từ đó, Thẩm Tùng Tân liền trở thành cái đuôi nhỏ, lẽo đeo đi theo Thẩm Hà.
Có lẽ Gia Cát Du Du và Lý Tứ Nhi chưa bao giờ nghĩ tới, đứa trẻ mà bọn họ ruồng bỏ, hai mươi năm sau sẽ trở thành một chàng trai rực rỡ sáng chói khiến người ta phải ngước nhìn.
Khi đó, Gia Cát Du Du và Lý Tứ Nhi đều hối hận, muốn nhận lại con trai mình thì cũng đã muộn màng.
Thẩm Tùng Tân đã lấy tính mạng của mình ra để thề, nó sẽ bảo vệ chị nữ thần Hạ Thẩm Hà của nó suốt đời.
Sau khi làm xong thủ tục, Thẩm Tùng Tân được đưa ra nước ngoài để điều trị tâm lý.
Những ký ức trước kia đã ảnh hưởng quá lớn đến nó.
Thế nên, nó cần một chuyên gia tâm lý uốn nắn lại tính cách và nhân cách của mình.
Để nó quên đi mọi tổn thương, để nó bắt đầu tin tưởng người lạ một lần nữa.
Giải quyết xong chuyện của Thẩm Tùng Tân, Thẩm Hà nhìn lịch, không yên lòng hỏi: “Ngày mai anh Tiểu Nhiên về rồi, đúng không? Tớ không nhớ nhầm chứ?”
Vu Tiểu Uyển bỏ bút xuống, bất lực nói: “Hôm nay cậu đã hỏi mười lần rồi! Đúng vậy đúng vậy đúng vậy, không sai! Tư Nhiên sắp về rồi, cậu yên tâm chưa!”
Thẩm Hà cười hi hi, nói: “Tớ vui quá mà! Lần này anh Tiểu Nhiên vẻ vang mà quay về, chỗ này của chúng ta cũng được thơm lây đó!”
“Đúng vậy, lần này anh ấy quay về, vừa kịp tham dự buổi bảo vệ luận văn thạc sĩ của cậu!” Vu Tiểu Uyển cười nói: “Chắc hẳn anh ấy cũng rất vui!”
Thẩm Hà cười vui vẻ: “Tớ cũng cảm thấy vậy.
Đúng rồi, buổi bảo vệ luận văn tiến sĩ của anh tớ cũng sắp đến rồi, người làm vợ như cậu, có phải cũng rất hồi hộp hay không!”