Thẩm Hà quay đầu nhìn vợ của Lý Tứ Nhi, cũng hiểu e rằng hôm nay chẳng thu được kết quả gì.
Hoàn cảnh gia đình bọn họ quả thực không tốt.
Để đứa trẻ sống ở trong gia đình này chắc hẳn cũng chẳng có kết quả tốt đẹp gì.
Còn không bằng đi theo Gia Cát Du Du.
Thẩm Hà đứng lên, nói: “Được rồi, nếu anh đã không muốn, thì vĩnh viễn đừng có nhận.”
Nói xong, Thẩm Hà quay người đi ra ngoài: “Không cần tiễn, vậy đi.”
Lý Tứ Nhi và vợ hắn còn muốn tiễn cô, nhưng bị vệ sĩ ngăn lại.
Sau đó vệ sĩ mở cửa giúp cô, đám người bọn họ nhanh chóng rời đi.
Sau khi Thẩm Hà rời đi, vợ của Lý Tứ Nhi còn muốn nổi đóa với chồng, Lý Tứ Nhi nói thẳng: “Chuyện đã như vậy rồi, em còn muốn anh làm như thế nào? Nếu em không muốn, vậy thì ly hôn cho xong! Em muốn con thì em mang đi, không muốn thì để cho anh! Dù sao thì anh cũng có đồng ra đồng vào, anh sẽ không để con sống nghèo đói đâu.”
Tiếng gào khóc của vợ Lý Tứ Nhi bỗng chốc im bặt.
Cô ta không muốn ly hôn!
Nếu ly hôn thì cô ta không biết sống kiểu gì.
Dù nuôi hay không nuôi con, cô ta cũng không thể sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Nếu Lý Tứ Nhi đã tỏ thái độ không muốn nhận đứa bé kia rồi, cô ta cũng không có lý gì để làm ầm lên nữa.
Cô ta lau nước mắt, quay vào trong bếp nấu cơm.
Đây là cuộc sống của cô ta.
Có lẽ cả đời cô ta cũng sẽ không có sự thay đổi nào.
Thẩm Hà yên lặng nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa xe, đột nhiên lên tiếng: “Đi đến trường mầm non.”
“Đại tiểu thư?” Tài xế hỏi: “Trường mầm non nào ạ?”
Thẩm Hà nói địa chỉ, tài xế lập tức đổi hướng, lái ra khỏi đường cái.
Đến trường mầm non một lần nữa, đám nhóc trong trường đều ngạc nhiên nhìn chị gái lại đến một lần nữa.
Lần này chị gái thật là oách, bên cạnh có mấy chú vệ sĩ vừa cao vừa đẹp trai.
Hiệu trưởng trường mầm non vừa nhìn thấy Thẩm Hà lập tức chạy ra đón tiếp.
Thẩm Hà gật đầu: “Thẩm Tùng Tân đâu?”
“Ở đằng kia ở đằng kia.” Hiệu trưởng vội vàng trả lời: “Tôi đã nói chuyện của các cô với mẹ đứa bé, vốn dĩ tôi định bảo cô ta đi gặp đứa bé một lát nhưng cô ta nói cô ta rất bận.”
Hiệu trưởng nói hết mọi chuyện của Gia Cát Du Du cho Thẩm Hà.
Nghe thấy hiệu trưởng nói vậy, Thẩm Hà không thể kiềm chế được cơn giận.
Lúc này, cô giáo dẫn Thẩm Tùng Tân đi từ đằng xa đến.
Vừa nhìn thấy Thẩm Hà, vẻ mặt của Thẩm Tùng Tân lập tức giãn ra.
Thẩm Hà ngồi xổm xuống, nói với nó: “Nhìn thấy chị có vui không?”
Thẩm Tùng Tân gật đầu.
“Vậy em muốn gặp mẹ không?” Thẩm Hà hỏi tiếp.
Thẩm Tùng Tân cúi đầu lặng thinh, không lắc đầu cũng không gật đầu.
Thẩm Hà thở dài, nói: “Hôm nay chị dẫn em đi chơi được không?”
“Đi chơi ở đâu ạ?” Thẩm Tùng Tân dè dặt hỏi.
“Nơi mà các bạn nhỏ đều thích.” Thẩm Hà dịu dàng nói: “Chị đưa em đi thay bộ quần áo đẹp, được không?”
Cuối cùng Thẩm Tùng Tân gật đầu: “Được ạ.”
Thẩm Hà nói với hiệu trưởng: “Tôi mang thằng bé đi chơi một ngày, buổi tối tôi sẽ đưa nó về.
Bà có thể yên tâm điều tra thân phận của tôi, tôi không phải người xấu.”
Hiệu trưởng vội vàng trả lời: “Ôi dào, cô đang nói gì vậy? Ai mà không nhận ra cô chứ? Cô chính là công chúa quốc dân của chúng tôi!”
Hiệu trưởng nói rất chính xác.
Ba chữ “Hạ Thẩm Hà” đã trở thành một trong những biểu tượng của đất nước.
Ban đầu hiệu trưởng không nhận ra cô, nhưng những cô giáo khác đều nhận ra.
Nếu như không phải Thẩm Hà có khí chất quá cao quý, vả lại bên cạnh còn có những người khác, thì bọn họ đã chạy đến xin chữ ký từ lâu rồi.
Thẩm Hà mỉm cười, rồi dắt tay Thẩm Tùng Tân rời khỏi trường mầm non.
Thẩm Hà tắm cho nó trước rồi mua cho nó một bộ quần áo rất đẹp, sau đó đưa nó đến khu vui chơi.
Chỉ cần Thẩm Tùng Tân thích trò chơi nào, Thẩm Hà đều chơi cùng nó một lượt.
Từ trước đến giờ Thẩm Tùng Tân luôn im lặng, không nói chuyện với người khác.
Ngày hôm nay, cuối cùng trên khuôn mặt nó cũng xuất hiện nụ cười đã biến mất từ lâu.
Lúc ăn cơm, Thẩm Tùng Tân bỗng nói với Thẩm Hà: “Nếu chị là mẹ em thì tốt biết bao.”
Nói xong, Thẩm Tùng Tân nhanh chóng cúi đầu, thấp thỏm ăn cơm, chỉ sợ Thẩm Hà sẽ tức giận.
Thẩm Hà cười khổ.
Cô mới hai mốt tuổi, cô cũng chỉ là cô gái vừa thành niên thôi!
Nhưng cô chỉ mới dẫn đứa trẻ này đi chơi một ngày mà nó đã cảm động như thế này.
Có thể thấy, Gia Cát Du Du không xứng với tư cách của một người mẹ!
Thẩm Hà quay đầu nói với vệ sĩ: “Báo cho Cung Tử Á, bảo cô ấy lập tức đến đây một chuyến.”
“Vâng thưa tiểu thư.” Vệ sĩ lập tức gọi điện thoại cho Cung Tử Á.
Hơn ba mươi phút sau, Cung Tử Á mang giầy cao gót, đi nhanh như bay đến: “Thẩm Hà, tìm tớ có việc gì?”
“Cứ ngồi xuống đã.” Thẩm Hà nói với Cung Tử Á.
Lúc này Cung Tử Á nới nhìn thấy Thẩm Tùng Tân, cô không khỏi lên tiếng hỏi: “Ấy? Đây là con nhà ai vậy?”
“Suỵt, đứng nhắc nữa.” Thẩm Hà dùng tiếng Việt đáp: “Thằng bé chỉ hiểu tiếng Anh, nó là con của Gia Cát Du Du.”
Cung Tử Á mở to mắt: “Không phải chứ? Sao con của cô ta lại ở chỗ cậu? Cô ta đưa nó cho cậu à?”
“Đúng là thông minh! Cô ta thật sự có ý đó.” Thẩm Hà bất lực nói: “Ban đầu tớ cũng không muốn nhận đống rắc rối này.
Nhưng tớ thấy thằng bé rất đáng thương! Mới có bốn tuổi đã trầm lặng ít nói như vậy, tiếng Việt cũng không biết.
Tớ đã từng đi tìm ba đứa bé, nhưng hắn hoàn toàn không muốn nhận nó.
Nhà đó quả thực rất nghèo, thằng bé mà về đó thì cũng chịu khổ.
Còn Gia Cát Du Du ư? Cả ngày chỉ biết trang điểm lộng lẫy để đi quyến rũ đàn ông, không có chút hy vọng nào.
Tớ đã từng cho cô ta cơ hồi, để cô ta đi học lại từ đầu, hoặc có thể giới thiệu cho cô ta một công việc, để cô ta chăm chỉ làm việc kiếm tiền, sau đó nuôi dưỡng đứa bé trưởng thành.
Nhưng cô ta đã từ chối, cô ta chỉ muốn vứt thằng bé cho tớ, hoặc đưa tới trại mồ côi.
Tớ thật sự tức điên lên! Cho nên tớ gọi cậu đến đây để cậu nghĩ cách giải quyết chuyện này.
Tớ muốn có quyền nhận nuôi nó.”
“Hả, Tiểu Hà, cậu điên à? Cậu mới hai mốt tuổi, còn chưa kết hôn nữa!” Cung Tử Á lập tức kêu lên: “Sao chủ tịch Thẩm có thể đồng ý?”
“Tớ đã trưởng thành rồi, tớ nhận nuôi một đứa trẻ thì có làm sao? Coi như nuôi một đứa em trai thôi.” Thẩm Hà véo má Thẩm Tùng Tân: “Thằng bé đáng yêu như vậy, bị vứt bỏ thì thật đáng tiếc! Sản nghiệp nhà họ Hạ nhiều như vậy, công ty đứng tên tớ cũng không ít, tìm bừa một cái cũng mạnh hơn công ty của Gia Cát Du Du.
Có loại ba mẹ như này đúng là số kiếp của đứa trẻ này.
Cậu biết không? Một đứa bé Việt Nam mà không biết nói tiếng Việt.
Nó được đưa đến trường mầm non, người khác nói gì nó cũng không hiểu! Chuyện này đúng là khiến người ta tức giận! Mà đáng giận nhất chính là, đến một cái tên tử tế thằng bé cũng không có, đến họ cũng không có.
Tớ đoán lúc nó ở trong nước, được bảo mẫu trong nhà tùy tiện đặt cho cái tên.
Loại ba mẹ hời hợt như vậy, sao họ có thể chứ?”