Một người phụ nữ xuất hiện trước mặt Thẩm Hà, mái tóc bù xù được kẹp qua lên bằng một cái kẹp, trên mặt có nhiều nếp nhăn, sắc mắt hơi ngả vàng, mặc áo ngủ mấy chục ngàn giá rẻ ngoài chợ, chân đi dép lê.
Ngay khi nhìn thấy Thẩm Hà, người phụ nữ kinh ngạc một hồi vì nhan sắc của cô, sau đó lại co rụt người lại một cách tự ti: “Các người tìm ai?”
Thẩm Hà mở miệng nói: “Chào cô, tôi là Hạ Thẩm Hà, ba tôi là chủ tịch tập đoàn Hạ thị, Hạ Nhật Ninh.”
Vừa nghe vậy, người phụ nữ này liền ngây ngẩn ra.
Ngay sau đó, bà ta mở to mắt, há to miệng, cả người run run, không biết phải nói cái gì.
Một lúc lâu sau, bà ta mới quay đầu lại nói: “Tứ Nhi, Tứ Nhi, đại tiểu thư của tập đoàn Hạ thị tới!”
Một giọng nói gắt gỏng vọng ra từ trong nhà: “Nói linh tinh cái gì? Đại tiểu thư của Hạ gia có thân phận, địa vị gì chứ? Sao có thể tới cái nơi tồi tàn này của chúng ta? Cái mụ này, còn lừa tôi nữa! Không mau đi nấu cơm cho lũ trẻ đi? Còn đang nghĩ...”
Ngay khi nhìn thấy Thẩm Hà, lời nói của Lý Tứ Nhi chợt khựng lại.
Lý Tứ Nhi dụi mắt một hồi rồi mới dám chắc người mà ông ta thấy chính là tiểu thư Thẩm Hà của Hạ gia mà ông ta vẫn thường thấy trên ti vi và điện thoại.
Dù sao Lý Tứ Nhi cũng là người từng trải cảnh đời, ông ta lập tức bình tĩnh lại, nói với vợ mình: “Đây là khách quý, mau mời vào! Bà mau lấy các thứ cất trong nhà ra chiêu đã khách quý!”
Sau khi nói xong, ông ta lập tức khom lưng cúi chào Thẩm Hà: “Chào đại tiểu thư! Nhà tôi hơi bừa bộn, để cô phải chê cười rồi! Mau mời vào, mời vào!”
Thẩm Hà gật đầu một cái: “Cám ơn, quấy rầy rồi.”
Thẩm Hà dẫn cả vệ sĩ vào phòng.
Lý Tứ Nhi vội vàng lấy ghế cho Thẩm Hà ngồi xuống.
Những vệ sĩ khác không ngồi xuống mà đứng im lặng ở một bên để chờ đợi mệnh lệnh.
Lúc này vợ của Lý Tứ Nhi mới run rẩy đi pha trà.
Lý Tứ Nhi đứng rất câu nệ trước mặt Thẩm Hà, không biết phải nói gì, làm gì.
Mấy năm nay, khuôn mặt của Lý Tứ Nhi càng thêm tang thương, rõ ràng là một ông lão trung niên.
Thẩm Hà ngồi trên ghế, cô nhìn đông rồi lại nhìn tây trong cái nhà này, chắc cũng chỉ tầm sáu mươi mét vuông, còn đặt không ít đồ ngổn ngang, không có bố cục gì cả.
Bởi vì có trẻ con, nên có khá nhiều thứ đồ của học sinh.
Thấy Thẩm Hà quan sát nhà mình, Lý Tứ Nhi ngượng ngùng giải thích: “Căn nhà lúc đầu của chúng tôi bị bán đấu giá rồi, phải chuyển đến nơi này.
Nhà tôi có bốn người ờ, hơi chật chội một chút.”
“Bốn người à.” Thẩm Hà thở dài, nếu lại thêm một đứa bé nữa thì có thể ở được không?
“Đúng vậy, tôi và vợ tôi có ba đứa con, vì không có chỗ ở nên con lớn ở trong kí túc của trường học.” Lý Tứ Nhi trả lời.
Thẩm Hà hỏi: “Vậy bây giờ ông đang sống bằng nghề gì?”
“Bây giờ tôi chưa có việc gì, đi làm thuê công nhật để lấy tiền.
Vợ tôi đang làm nhân viên vệ sinh trong một siêu thị ở một tiểu khu.
Lương của hai người chúng tôi cộng lại chắc được mười lăm triệu một tháng.” Lý Tứ Nhi trả lời một cách nghiêm chỉnh.
Ông ta cũng không dám không nghiêm chỉnh!
Vị đại gia này là đại gia trăm phần trăm đấy!
“Mười lăm triệu, một nhà bốn người?” Thẩm Hà cảm thấy khó tin.
Lý Tứ Nhi trả lời: “Đúng vậy.”
Lúc này, vợ của Lý Tứ Nhi bưng trà tới, nói bất an: “Đại tiểu thư, cô uống trà đi!”
“Cám ơn.” Thẩm Hà gật đầu một cách lễ phép, tiếp tục hỏi: “Vậy các con của ông phải làm sao?”
Vợ của Lý Tứ Nhi đứng một bên, nhìn mấy vệ sĩ đứng ở một bên, ánh mắt bà ấy lóe lên, trả lời trong sự bất an: “Còn làm sao nữa? Người nghèo có cách sống của người nghèo.
Trước kia chúng tôi cũng từng sống cảnh nghèo khổ rồi, chỉ là trở lại với cuộc sống trước kia thôi.”
Lý Tứ Nhi lấy bao thuốc lá nhăn nhúm và cái bật lửa duy nhất trong túi quần ra, đang định châm thuốc, lại nhớ tới Thẩm Hà còn ở đây, ông ta lại cho bao thuốc và bật lửa vào túi quần.
Lý Tứ Nhi trả lời: “Sau nảy rồi lại nghĩ cách.”
Thẩm Hà liếc nhìn vợ của Lý Tứ Nhi, nói: “Hôm nay tôi tới đây là vì có chuyện muốn nói với hai người.
Cụ thể sẽ làm thế nào thì tự hai người thương lượng với nhau.
Gia Cát Du Du, hai người còn nhớ không?”
Nghe được bốn chữ Gia Cát Du Du, cả người Lý Tứ Nhi hơi run lên.
Ánh mắt ông ta hơi hốt hoảng, né tránh mà nói: “Tôi, tôi không có liên quan gì tới cô ta hết.”
“Sao có thể không liên quan được? Cô ta sinh cho ông một đứa con trai rồi cơ mà, đã bốn tuổi rồi.” Thẩm Hà nói dứt khoát, gọn gàng.
Lần này cô tới không phải là vì làm từ thiện.
Có những chuyện nên đối mặt thì chắc chắn sẽ phải đối mặt.
Thẩm Hà vừa dứt lời, vợ của Lý Tứ Nhi nổi nóng ngay lập tức, đưa tay kéo lấy tay của Lý Tứ Nhi: “Tên Lý Tứ Nhi nhà ông giỏi lắm, đồ không có lương tâm! Có tiền là ông đi tìm phụ nữ, bây giờ còn ra cả con trai nữa! Tôi liều với ông!”
Thẩm Hà cảm thấy nhức đầu, cô khoát tay với vệ sĩ, ngay lập tức, có người đi tới tách hai vợ chồng Lý Tứ Nhi ra.
“Ngồi xuống hết đi.” Thẩm Hà mở miệng ra lệnh: “Không phải tôi tới để xem hai người đánh nhau! Muốn đánh thì chờ chúng tôi đi đã!”
Bây giờ Thẩm Hà đã rất có danh vọng, đương nhiên cũng mang theo khí thế uy nghiêm cho dù cô không giận dữ.
Cô vừa mở miệng, vợ của Lý Tứ Nhi liền không dám la lối nữa.
Lý Tứ Nhi tránh né vợ mình một cách chật vật, sau đó thì ngồi xuống, trả lời một cách rầu rĩ: “Dù sao cô cũng thấy được tình cảnh của gia đình tôi rồi đấy.
Hiện tại tôi không thể nuôi nhiều con như vậy được.
Tôi căn bản không biết Gia Cát Du Du mang thai, vậy nên tôi sẽ không nhận đứa bé này.”
Vợ của Lý Tứ Nhi tức giận ngồi xoay sang một bên lau nước mắt.
Cả đời bà ta đều hiến dâng cho cái nhà này, tự nhiên bây giờ lại nhảy ra một đứa con riêng, khiến cho bà ta phải nhận chuyện này thế nào chứ?
Thẩm Hà nói tiếp: “Gia Cát Du Du sinh đứa bé ra ở nước ngoài, cậu bé có thẻ xanh của nước đó.
Bây giờ cậu bé về nước rồi, Gia Cát Du Du cũng không chăm nom đến cậu bé, ông là ba của đứa bé, có phải nên làm tròn chức trách của mình không?”
“Tôi không thể lo cho nó được.” Lý Tứ Nhi đấu tranh nói: “Tôi không có tiền.
Căn nhà này là do nơi vợ tôi làm việc cấp.
Mấy năm trước vì nhận hối lộ nên tôi phải nhận án phạt, tất cả tài sản đều bị đóng băng, hiện giờ chỉ có hai bàn tay trắng, còn đeo nợ nữa.
Tôi đã có ba đứa con rồi, không thể nuôi nổi một đứa nữa.
Cho dù cô ta có kiện tôi, tôi cũng chẳng có cách nào cả.
Đại tiểu thư, nếu cô không ngại, thiếu người hầu kẻ hạ gì thì cô cứ dẫn nó đi.
Đứa bé đó mà theo tôi cũng sẽ chẳng được sống tốt đâu.
Nếu Gia Cát Du Du không để ý tới nó, chẳng thà cho một nhà nào đó khá giả, có lẽ còn có một tương lai tốt, tóm lại sẽ tốt hơn là đi theo chúng tôi.”
Thật sự Thẩm Hà đã tức tới mức phải bật cười rồi.
Hai con người này đúng là giống nhau tới mức lạ thường!