Lấy Nhầm Chồng Đại Gia

Chương 1232






Những bạn học khác thi nhau gật đầu: “Từ nhỏ đến giờ cậu ấy vẫn như vậy mà, chỉ mạnh miệng thôi!”
Thẩm Hà đào đất với cậu bé một hồi lâu, rốt cuộc cậu bé cũng chủ động lên tiếng một cách rụt rè: “Cám ơn cô.”
Thẩm Hà giơ tay lên sờ trán cậu bé: “Thì ra con cũng biết nói à? Tên con là gì?”
“Charles.” Cậu bé nói nhỏ giọng: “Con chỉ có tên tiếng anh, không có tên tiếng trung.”
“Vậy sao con lại không biết tiếng trung?” Thẩm Hà dịu dàng hỏi cậu bé: “Mẹ con không dạy tiếng trung cho con sao?”
Charles lắc đầu một cái.
“Thế ai dạy tiếng anh cho con?” Thẩm Hà vẫn hỏi cậu bé bằng giọng dịu dàng.
“Thím trong nhà.” Charles trả lời.
Những bạn học có mặt ở đây thực sự muốn điên lên!
Cái gì?
Ngay cả ngôn ngữ của đứa bé đều là do bảo mẫu trong nhà dạy?
Làm mẹ đẻ của Gia Cát Du Du, rốt cuộc cậu ta làm gì vậy?
Chẳng trách lúc đó bạn Eddie đòi ly hôn một cách điên cuồng, ai muốn để người phụ nữ như vậy bên cạnh mình chứ?
Thẩm Hà nén giận hỏi: “Vậy mẹ con đi đâu?”

Charles không lên tiếng nữa.
Nụ cười vừa rồi của cậu bé biến mất.
Thẩm Hà còn muốn hỏi nữa, nhưng thấy vẻ mặt buồn bã của cậu bé, cô không đành lòng, hạ giọng nói: “Cô xin lỗi.

Charles, cô không cố tình.

Đừng giận cô có được không? Cô và mẹ con là bạn học của nhau, vậy nên bọn cô tới đây là để thăm con.”
Lúc này Charles mới ngẩng lên nhìn Thẩm Hà, nhưng vẫn không nói chuyện.
“Đừng lo, con sẽ không bị vứt bỏ đâu.” Thẩm Hà nói bằng giọng mềm nhẹ: “Chỉ vì mẹ con mải đi kiếm tiền thôi, vậy nên mới không có thời gian tới thăm con.

Không phải mẹ con muốn vứt bỏ con đâu, đừng lo.”
Charles vẫn cúi đầu, khiến người ta không nhìn thấy được vẻ mặt của cậu bé.
Thẩm Hà đứng lên, cô thở dài, bước tới trước mặt viện trưởng: “Cậu bé còn thiếu bao nhiêu tiền nữa? Tôi trả thay cho cậu bé.”
Viện trường mừng rỡ, nhưng ngay sau đó lại nói: “Dù sao mọi người cũng không phải mẹ của cậu bé, có thể giúp được một lần, nhưng có thể giúp được cả đời sao?”
Mọi người ở đây đều trầm mặc.
“Chuyện này nói sau đi.” Thực sự Thẩm Hà không thể nhìn nổi.
Lúc còn bé cô cũng từng phải chịu khổ, vậy nên tâm trạng khát vọng có ba mẹ này cô quá rõ ràng.
Thẩm Hà chủ động thanh toán hết mọi chi phí của Charles, sau đó nói với viện trưởng: “Đứa bé này tên là Charles, cái tên này quá mức qua loa, ngay cả họ cũng không có, hiển nhiên là thím trong nhà đặt cho.

Làm mẹ mà làm được như Gia Cát Du Du cũng thật phải khiến người ta kinh ngạc.

Thôi, tôi đặt một cái tên cho cậu bé đi.

Cậu bé có ba, nhưng người ba đó cũng chẳng ra sao cả, mẹ cũng không chịu yên.

Tôi mượn họ của mẹ tôi để đặt tên cho cậu bé vậy, Thẩm Tùng Tân, bắt đầu lại tất cả.”
Vu Tiểu Uyển gật đầu nói: “Thẩm Tùng Tân, cái tên này khá hay đấy, cũng được.”
Những bạn học khác cũng gật đầu theo: “Đúng là khá hay.


May mà đứa bé này gặp được cậu, nếu không e rằng sẽ bị cho đi mất.”
Thẩm Hà bất đắc dĩ lắc đầu, quay đầu nhìn thằng bé vẫn còn đang đào đất đó, cô thở dài một hơi.
Mọi người rời đi không bao lâu sau, Gia Cát Du Du liền tới nhà trẻ.
Vừa thấy Gia Cát Du Du, viện trưởng không khỏi ngầm thở dài trong lòng.
Mấy người kia rõ ràng chính là con nhà có học, sao lại có bạn học không đáng dựa dẫm thế này?
Gia Cát Du Du mở miệng hỏi, không chắc chắn cho lắm: “Viện trưởng, có phải hôm nay có mấy người tới thăm Charles không?”
Viện trưởng ngước mắt liếc nhìn cô ta, sau đó lại cụp xuống rất nhanh: “Đúng vậy, người ta còn thanh toán nợ giúp cô rồi.”
Nghe vậy, Gia Cát Du Du thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô ta biết ngay mà, Thẩm Hà ăn nói thì hung hăng, nhưng lại dễ mềm lòng, nhất định cậu ấy sẽ tìm tới đây.
Với thân phận đại tiểu thư của Hạ gia, muốn điều tra một người đúng là quá mức đơn giản!
Vậy nên, nhất định cậu ấy sẽ tìm tới đây.
Ngay sau đó Gia Cát Du Du lại hỏi: “Cậu ấy có để lại cái gì không?”
Viện trưởng nhìn cô ta bằng ánh mắt nực cười: “Cô còn muốn người ta để lại cái gì nữa? À, đúng rồi, người ta để lại một cái tên cho thằng bé.

Cô ấy nói, tên tiếng anh của đứa bé này quá mức qua loa, nghe là biết ngay không phải đặt một cách nghiêm túc, ngay cả họ cũng không có, vậy nên người ta tốt bụng đặt cho thằng bé cái tên Thẩm Tùng Tân, bắt đầu lại từ đầu.”
Gia Cát Du Du đang định tức giận, nhưng nghe là họ Thẩm liền không giận nổi nữa.
Thẩm Hà dùng họ nhà ngoại đặt cho thằng bé, quả thực Gia Cát Du Du không dám nói không.
Viện trưởng vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Gia Cát Du Du.
Mới lúc đầu Gia Cát Du Du đòi tức giận, nhưng sau khi nghe thấy cái tên thì co rụt lại.
Bà liền đoán được cô gái thanh toán tiền và đổi tên cho đứa bé chắc chắn không phải người bình thường!
Viện trưởng mở miệng nói: “Vậy giờ cô định làm gì? Nếu đứa bé này muốn tiếp tục học ở đây thì phải nộp học phí trước!”
Lúc này Gia Cát Du Du mới lên tiếng: “Bây giờ tôi đang khá thiếu thốn.

Con trai tôi ở trong này, chẳng lẽ tôi còn ăn quỵt được sao? Hơn nữa bà cũng thấy đấy, bạn tôi rất giàu! Đến lúc đó tôi đi vay tiền là được.

Được rồi, được rồi, tôi có chuyện phải đi rồi.”
“Đợi đã! Cô không đi thăm con cô sao?” Viện trưởng lập tức gọi Gia Cát Du Du lại: “Lâu lắm rồi cô không nói chuyện với nó đấy! Dù sao nó cũng chỉ là một đứa bé.”
Gia Cát Du Du lấy gương và son ra để dặm lại lớp trang điểm: “Không cần, hai hôm nữa tôi lại tới thăm nó.


Được rồi, viện trưởng, nơi này phải trông nhờ vào bà rồi.

Tạm biệt!”
Nói xong, Gia Cát Du Du rời khỏi nhà trẻ.
Sau khi mấy người Thẩm Hà trở lại trường học, suy đi tính lại, ai nấy đều cảm thấy không thể hủy hoại đứa bé này như thế được.
Nhưng Gia Cát Du Du không đáng tin chút nào cả, đứa bé này đi theo cô ta còn có thể được sống tốt sao?
Sau đó, Thẩm Hà sai người đi điều tra tình hình của tên phất nhanh ấy.
Tên phất nhanh vừa mới ra tù, trong nhà chỉ có bốn bức tường, cũng không thể gọi là phất nhanh được nữa.
Tên thật của ông ta là Lý Tứ Nhi, năm nay hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt tràn ngập dấu vết của năm tháng.
Lúc Thẩm Hà tìm tới nhà ông ta, chính cô cũng phải hít một hơi khí lạnh.
Cả nhà bọn họ ở trong một căn nhà ngang, căn nhà này đã có tuổi rồi, chắc phải hơn ba mươi năm.
Lớp sơn ngoài đã tróc ra gần hết, lộ ra những viên gạch màu vàng đất.
Vệ sĩ đi ở đằng trước để mở đường và bảo vệ cho Thẩm Hà.
Chưa bước được mấy bước, nỗi lòng của Thẩm Hà đã nặng nề hơn nhiều.
Hoàn cảnh tồi tàn như thế này, ba của đứa bé có thể không chứ?
Nhà của Lý Tứ Nhi ở tầng năm, Thẩm Hà bước lên cầu thang đã hư hỏng, cẩn thận từng chút một.

Cô đứng trước cửa nhà Lý Tứ Nhi, gật đầu một cái với vệ sĩ.
Vệ sĩ giơ tay lên gõ cửa.
Có tiếng người đáp lại từ trong phòng: “Ai đó?”
Ngay sau đó, cửa phòng mở ra, một mùi ẩm mốc bay ra từ trong phòng.