Thẩm Hà càng nói càng tức giận: “Tớ chưa từng thấy người như vậy! Nếu lúc đó đã quyết định sinh đứa bé này ra, sao có thể nói vứt bỏ là vứt bỏ được chứ? Cậu ta còn uy hiếp tớ, nói rằng nếu tớ không quan tâm tới, cậu ta sẽ đưa đứa bé ấy cho người ta! Ôi chao, thật là khiến tớ phải tức chết! Tiểu Uyển, cậu nói xem, trong năm năm nay, rốt cuộc cậu ta đã phải trải qua những gì, sao lại biến thành như vậy chứ?”
Tiểu Uyển đăm chiêu rồi gật đầu: “Thảo nào vừa rồi có người nói với tớ là cậu đi ra ngoài gặp người quen, thì ra là cậu ấy.
Đã năm năm không gặp, con người có thay đổi cũng là bình thường, là chuyện có thể hiểu được.
Huống chi, có lẽ mấy năm nay cuộc sống của cậu ấy cũng không tốt lắm.”
Những bạn học khác cũng nhao nhao gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.
Chuyện năm năm trước đúng là khiến bọn tớ phải mở rộng tầm mắt.”
“Thật không ngờ Gia Cát Du Du lại sa đọa đến mức này.
Nói ra thì cậu ấy cũng là bạn học lớn lên cùng chúng ta, cho dù gia cảnh nhà cậu ấy suy sút, không còn hiển hách như trước nữa, nhưng nể tình bạn học bao năm, chúng ta cũng không thể không quan tâm tới cậu ấy.
Nhiều người thế này, mỗi người giúp đỡ cậu ấy một chút tiền học phí cũng chẳng phải việc gì khó khăn.
Chỉ cần cậu ấy nỗ lực học tập cho tốt, tương lai vẫn rất khá.
Kể cả không thi được nghiên cứu sinh và tiến sĩ của học viện chúng ta, dùng trình độ học vấn của khoa đi tìm việc, thấp nhất cũng phải là quản lí cấp trung, cuộc sống cũng không quá khổ.”
“Đúng vậy.
Đáng tiếc cậu ấy lại không lựa chọn con đường này, mà lại lựa chọn con đường trông thì có vẻ đơn giản nhất nhưng lại hố người ta nhất.
Mới bắt đầu bọn tớ còn tưởng cậu ấy và Eddie đến với nhau thật, cuối cùng mới biết bạn Eddie là bị mắc mưu.
Bạn Eddie xui thật đấy, mất hết thể diện với chuyện này.
May mà hai năm qua cũng dần dần tốt lên rồi, nếu không cũng không biết còn phải phiền lòng bao lâu nữa.”
“Nếu đứa bé này không phải là của bạn Eddie, vậy thì là của tên phất nhanh kia à? Nghe nói số tiền hối lộ mà tên nhà giàu phất nhanh ấy nhận không lớn lắm nên xử tám năm, có vẻ như cải tạo khá tốt trong tù nên được thả ra trước.
Nếu thế, sao Gia Cát Du Du không đưa đứa bé đó cho ba ruột chứ?”
Những lời bàn tán xôn xao của các bạn học lập tức nhắc nhở Thẩm Hà.
Thẩm Hà ngồi thẳng người lên rồi nói: “Đúng vậy, sao tớ lại quên mất chuyện này nhỉ? Đứa bé này có ba mà! Nếu bạn Eddie không chịu nhận thì để cho ba đứa bé nhận là được rồi! Tớ phải đi nói với Gia Cát Du Du một tiếng.”
Dứt lời, Thẩm Hà định đứng dậy rời khỏi đây.
Vu Tiểu Uyển và những bạn học khác vội vàng kéo Thẩm Hà lại.
“Các cậu làm gì vậy?” Thẩm Hà khó hiểu hỏi.
Vu Tiểu Uyển thở dài một tiếng, nói: “Sao cậu vẫn cứ bồng bột thế chứ? Nếu chúng ta đã biết tin, cậu cảm thấy Gia Cát Du Du sẽ không biết sao? Cậu ấy tới tìm cậu mà không tới tìm ba ruột của đứa trẻ, đương nhiên là không muốn tìm rồi.”
Những bạn học khác cũng gật đầu: “Đúng vậy, cái cậu Gia Cát Du Du này thật quá đáng.
Đáng thương cho đứa bé kia quá.
Đúng rồi, lúc rảnh rỗi chúng ta đi thăm đứa bé đó đi?”
“Không đi!” Thẩm Hà vẫn còn đang tức giận: “Tớ có phải mẹ của đứa bé đó đâu!”
Vu Tiểu Uyển thở dài một tiếng: “Trẻ con luôn là vô tội.
Gia Cát Du Du thế này, đoán chừng cậu ấy cũng sẽ không nuôi nấng đứa bé tử tế.
Chúng ta cứ đi thăm một chút, coi như làm việc thiện.
Được rồi, được rồi, đừng giận nữa, cậu có tức giận cũng không có tác dụng gì đâu!”
Những bạn học khác cũng nói theo: “Đúng vậy, Thẩm Hà, chị dâu của cậu nói rất đúng!”
Hai chữ chị dâu này lập tức thổi bay mây đen đi, Thẩm Hà vui vẻ nói: “Ừ, phải nghe lời chị dâu.”
Mặt của Vu Tiểu Uyển đỏ bừng lên chỉ trong nháy mắt.
Kể từ sau khi cô và Thẩm Duệ chính thức đính hôn, người trong nhà đều thay đổi cách xưng hô.
Chỉ có điều Thẩm Hà và Tiểu Uyển lớn lên cùng nhau, vậy nên thỉnh thoảng mới gọi chị dâu.
Các bạn học nói cười rồi quyết định chuyện này như thế.
Ngày thứ hai, mọi người đều hỏi thăm ra nhà trẻ mà con trai của Gia Cát Du Du đang học, mọi người dự định đi thăm nó.
Sau đó cùng nhau lái xe đi.
Con trai của Gia Cát Du Du học mẫu giáo ở một nhà trẻ tư nhân, điều kiện bình thường, nhưng vẫn coi như tạm được.
Bọn họ không muốn làm ảnh hướng tới nhiều người nên không dẫn vệ sĩ và trợ lí đi, chỉ có mấy người mà thôi.
Vừa xuống xe, họ liền thấy một đứa bé trai đang ngồi đào đất, cả người bẩn thỉu, các bạn nhỏ bên cạnh không có ai chơi với cậu bé đó cả.
Khuôn mặt của cậu bé này có nét giống Gia Cát Du Du, vì vậy, mọi người liếc nhìn một cái liền nhận ra.
Một bạn nữ không quá tin tưởng đó là con trai của Gia Cát Du Du, bèn đi tìm viện trưởng.
Viện trưởng nghe nói bọn họ là sinh viên học thạc sĩ ở học viện quý tộc Duệ Hòa, kích động tới mức suýt chút nữa thì quỳ xuống, sau đó trả lời vấn đề của cô ấy không chút giấu giếm.
Viện trưởng nói với mọi người, từ sau khi Gia Cát Du Du đưa con tới nhà trẻ, nộp học phí của ba tháng thì chưa từng xuất hiện lại.
Bây giờ đã nợ hai tháng học phí, nhưng vẫn không liên lạc được.
Nhà trẻ cũng đang phiền muộn.
Nơi này là để kiếm tiền, không phải là trại trẻ mồ côi.
Vậy nên, viện trưởng cũng lo lắng liên lạc với Gia Cát Du Du, nhưng số điện thoại mà Gia Cát Du Du để lại trước kia lại không gọi được.
Lúc nghe được những lời này, ánh mắt của Thẩm Hà đỏ lên.
Tuy rằng cô nói thì rất mạnh miệng, nhưng nhìn thấy cậu bé này thật, cô lại mềm lòng ngay lập tức.
Thẩm Hà xoay người đi ra sân, cô đứng trước mặt cậu bé đó, nhìn gương mặt bẩn thỉu, chết lặng của cậu bé, cô nói: “Hi, làm quen chút nào, tên cô là Hạ Thẩm Hà.”
Cậu bé đó lẳng lặng ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Hà, ánh mắt hiện lên nét ngạc nhiên vì gương mặt của cô, ngay sao đó lại bình tĩnh trở lại, tiếp tục cúi đầu đào đất trong im lặng.
Viện trưởng thấy vậy thì thở dài một tiếng, giải thích cho Vu Tiểu Uyển và những người khác: “Đứa bé này luôn như thế, chẳng nói lời nào cả, nó không hòa đồng.
Lúc mới tới đây, nó cũng không nói lời nào.
Chúng tôi còn tưởng rằng nó bị câm, sau này có một lần cậu bé không cẩn thận mà ngã xuống, nó khóc gọi mẹ, chúng tôi mới biết là nó biết nói, những có lẽ không biết nói tiếng trung, mà chỉ biết nói tiếng anh.
Chúng tôi nói gì nó cũng không hiểu.”
Thẩm Hà lập tức đổi sang tiếng anh để nói chuyện với cậu bé: “Hi, làm quen được không? Tên cô là Hạ Thẩm Hà, tên con là gì?”
Cậu bé nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Thẩm Hà, thấy Thẩm Hà nhìn mình bằng ánh mắt đáng yêu như thế, cậu bé nở nụ cười.
Viện trưởng còn tưởng rằng mình bị hoa mắt!
Đây là lần đầu tiên cậu nhóc này nờ nụ cười kể từ khi vào nhà trẻ đến giờ!
Bà còn tưởng đứa bé này không có dây thần kinh biểu cảm nữa!
“Tại sao con lại thích đào đất ở đây vậy?” Thẩm Hà tiếp tục nói chuyện bằng tiếng anh với cậu bé: “Có thể cho cô chơi với con được không? Cô cũng rất thích đấy.”
Cậu bé do dự một chút rồi đưa cái xẻng nhỏ trong tay cho Thẩm Hà.
Thẩm Hà nhận lấy, cùng đào đất với cậu nhóc thật.
Vu Tiểu Uyển cười nói: “Miệng thì cứng như đao, còn trái tim thì mềm như đậu hũ! Chẳng phải Thẩm Hà lại mềm lòng rồi đó sao?”