Lấy Nhầm Chồng Đại Gia

Chương 1197






Trở về phòng của mình, mỗi người đều rất tự giác viết ra quy tắc của nơi này, sau đó dán lên tường để tự nhắc nhở mình.
Hoàng tử Joel và Thẩm Duệ đến tìm Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển.
Đúng lúc Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển cũng đang bàn bạc, sau khi bọn họ tới liền cùng thảo luận về vấn đề ăn uống.
Ban nãy lúc khai giảng có nói, nguyên liệu nấu ăn ở nơi này cung cấp vô hạn, nhưng thời gian dùng cơm thì bị hạn chế, hơn nữa bọn họ phải tự giải quyết vấn đề cơm nước của mình.
Vì vậy điều này kéo theo một vấn đề.
Ai sẽ nấu cơm cho gần hai trăm học sinh.
Khi tới đây, bọn họ không được phép mang theo trợ lý hay giúp việc, họ chỉ được nhận sự phục vụ của nhân viên công tác và nhân viên hậu cần trên đảo mà thôi.
Vì vậy, ai nấu cơm đây?
Mọi người thay phiên nhau làm?
Hay tìm một người chuyên nấu cơm?
Vấn đề này cần phải suy nghĩ.
Thế là Thẩm Duệ và hoàng tử Joel liền đến tìm các cô bàn bạc chuyện này.
Vừa khéo, Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển cũng đang băn khoăn về nó.
Thẩm Duệ và hoàng tử Joel tới rất đúng lúc.
Thẩm Hà nói: "Các cậu nói xem, chúng ta tìm một người chuyên phụ trách việc ăn uống được không? Như vậy thì chất lượng đồ ăn sẽ được bảo đảm.


Nếu mọi người thay phiên nhau nấu, bữa nay sống bữa mai nát thì sao? Đây không phải chuyện ngày một ngày hai, mà là gần hai tháng sau này, chúng ta đều phải trải qua như vậy".
Vu Tiểu Uyển nói: "Trước mắt đây là cách ổn thỏa nhất.

Nhưng tìm ai nấu đây? Quy tắc trên đảo rất gắt, ba bữa phải đúng giờ.

Điều đó có nghĩa, một khi chuyên phụ trách vấn đề ăn uống, thì sẽ không thể tham gia thi rồi.

Cho dù là có bạn biết nấu ăn, họ cũng không muốn từ bỏ cơ hội của mình để nấu cơm cho mọi người đâu".
Thẩm Duệ gật đầu: "Đúng, anh và hoàng tử Joel cũng đang bàn chuyện này.

Ban đầu bọn anh cũng có ý định tìm người chuyên phụ trách việc ăn uống.

Nếu không mọi người cứ đi nhận đồ ăn nhanh thì không phải cách lâu dài, hơn nữa cũng không tốt cho sức khỏe.

Mấy người chúng ta đều rất kén ăn, mấy món ăn nhanh đó chưa chắc đã cầm cự được ba ngày".
Joel nói: "Không chỉ thế, anh thấy không phải vật tư trên đảo đều là thực phẩm ăn liền, còn có rất nhiều rau củ quả cần chế biến.

Các loại đồ ăn nhanh như mì gói,
bánh quy các thứ, chưa tới ba ngày chắc chắn sẽ bị ăn hết sạch.

Vậy sau đó thì sao? Gặm rau xanh ư?".
Những người khác đều gật đầu.
Thẩm Duệ ngẫm nghĩ nói: "Anh nhớ trong đám bạn học đúng là có một người nhà kinh doanh khách sạn, không biết cậu ta có biết nấu ăn không?".
"Nhà kinh doanh khách sạn, không có nghĩa là sẽ tự mình nấu".

Thẩm Hà phản bác: "Nhà mình cũng có khách sạn kìa, mà anh em mình...".
Nửa câu còn lại không cần nói mọi người đều hỏi.
Tất cả lớn lên bên nhau từ nhỏ, có đặc điểm gì khuyết điểm gì, ai cũng rõ ràng.
Joel nhíu mày nói: "Anh nghĩ cần tập trung lại! Xem xem ý mọi người thế nào".
Vu Tiểu Uyển tán thành: "Em cũng nghĩ vậy!".
"Đi thôi, còn đứng đó làm gì nữa? Chẳng mấy mà trời tối! Chúng ta phải nhanh chóng giải quyết bữa tối mới được".


Thẩm Duệ lập tức đứng dậy nói: "Anh không nghĩ là ông bà nội sẽ nể tình chúng ta mới lên đảo ngày đầu sẽ chia thức ăn cho anh em mình đâu! Ông bà nội không huấn luyện chúng ta như binh sĩ đã may lắm rồi!".
Bốn người không chần chừ nữa, nhanh chóng triệu tập mọi người cùng thảo luận vấn đề này.
Chỉ vừa ra kêu gọi, tất cả học sinh đã đông đủ.
Hẳn rằng mọi người đều rất quan tâm đến vấn đề này.
Có thực mới vực được đạo mà.
Bây giờ mọi người ở đây, ai cũng như nhau cả.
Vấn đề hàng đầu bây giờ là giải quyết cái bụng đói!
Nhưng tìm một người chuyên phụ trách ba bữa mỗi ngày, hay là mọi người thay phiên nhau làm.
Hai luồng ý kiến xảy ra tranh cãi kịch liệt.
Ai cũng có chính kiến riêng, không ai nhường ai.

Hai bên tranh luận rất sôi nổi quyết liệt.
Nhân viên an ninh trực camera cũng không nhịn được than thở.
Má nó, đây là đang thảo luận xem bữa tối ăn gì ư.
Người nào không biết còn tưởng là cuộc thi tranh biện ấy chứ!
Sau đó mọi người tranh luận đến tối khuya cũng không có kết quả.
Đã đến giờ ăn tối, bọn họ quả nhiên không có bữa tối!
Đến khi bụng ai cũng sôi ùng ục, mới lặng lẽ hạ cờ thu trống, không giữ khư khư ý kiến của mình nữa.
Ngay lúc này, Cung Tử Á cùng mấy học sinh nâng một cái hòm đi vào, nhìn thấy mọi người đều có mặt, nói: "Tôi biết ngay là tối nay mọi người sẽ không quyết định được phương án thích hợp nào mà, vì vậy tôi và mấy bạn này đã đi xin ít đồ ăn.

Tuy không bằng món chính, nhưng dù gì cũng cầm hơi được.

Mọi người ăn đi rồi thảo luận tiếp.

À đúng rồi, mấy món ăn liền này không dự trữ nhiều, tôi vừa nhìn rồi, chỉ cầm cự được một ngày thôi.

Nói cách khác, nếu ngày mai vẫn chưa nghĩ ra được cách gì ổn thỏa và áp dụng, chúng ta sẽ chết đói cả lũ! Bởi vì thức ăn trên đảo là mỗi tuần bổ sung một lần.

Trong buổi khai giảng hôm nay cũng đã nói, chúng ta không được nhận thức ăn từ thế giới bên ngoài.

Phạm vi lựa chọn của chúng ta chỉ ở trên đảo mà thôi!".

Vừa nói, Cung Tử Á vừa cùng mấy người bạn học mở hòm ra, để lộ một đống mì gói, xúc xích, bánh quy, bánh ngọt giá bình dân.
Đúng vậy, chỉ có những thứ này!
Nếu chê thì đến những thứ này cũng không có mà ăn.
Những học sinh còn lại đều ngại ngùng!
Bọn họ chỉ mải tranh luận, lại để con gái đi nhận thức ăn cho mình.
Thế là tất cả liền lặng lẽ đi tới nhận phần của mình, không ai chê bai thức ăn quá ít hay quá rẻ.
Thẩm Hà nhận phần của mình, nói: "Cảm ơn cậu nhé!".
Cung Tử Á cười híp mắt lắc đầu, tiếp tục phân phát thức ăn.
Mọi người yên lặng ăn đồ ăn trong tay, tuy mùi vị không mấy ngon lành, nhưng lúc đói thì ăn gì cũng ngon.
Ăn xong, dọn dẹp bãi chiến trường, mọi người không còn tinh thần để tranh luận như vừa rồi nữa.
Vấn đề ăn uống thực tế như vậy, không phải chỉ dựa vào ý chí là có thể đánh bại.
Vì vậy mọi người nhất định phải đưa ra một cách giải quyết thích hợp và hiệu quả.
Nếu không thì e là không thể tiếp tục kiên trì với khóa học mùa đông này được.
Lúc này, Cung Tử Á nói: "Tớ có một cách, mọi người muốn nghe thử không?".
Sau đó tất cả đều ngoảnh sang nhìn Cung Tử Á.
Cung Tử Á nói: "Tớ biết các cậu đang lo lắng về việc gì, khó xử về việc gì.

Thực ra, đám học sinh bình dân bọn tớ vừa rồi cũng nghĩ đến vấn đề này.

Bảo các cậu nấu cơm, chắc là rất khó khăn rồi ha? Nhưng đối với học sinh bình dân bọn tớ thì cũng không phải việc gì quá vất vả.

Từ nhỏ đến lớn, bọn tớ đều đã từng nấu cơm ở nhà rồi".
"Vậy ý cậu là?".

Mắt đám bạn sáng lên, tràn ngập mong đợi nhìn cô.