Nếu như là đàn ông trưởng thành và là thành viên của gia tộc quan trọng thì việc này không khó.
Nhưng đừng quên rằng, bọn chúng chỉ là một đám trẻ chưa đến hai mươi tuổi.
Bọn chúng trên danh nghĩa là có tiền, nhưng tiền đó không thể tính vào phương diện này được.
Giá trí một tỷ này, bọn chúng phải dựa vào bàn tay và đầu óc của mình để tạo ra.
Chứ không phải là mượn sự che chở từ gia đình mà đi đầu cơ trục lợi.
Nói cách khác, trại đông lần này quả thực đã trở thành kiểu mẫu quan trọng để kiểm tra lực học của bọn trẻ.
Có thể được hay không, có thể thừa kế gia nghiệp hay không, nhìn vào cuộc kiểm tra đánh giá lần này để chấm điểm.
Vì thế, bọn trẻ cũng cực kỳ căng thẳng.
Sợ thành tích của mình quá tồi, mất đi quyền thừa kế của gia đình, cũng làm mất thể diện của gia đình.
Những người chưa có đủ tư cách thừa kế, muốn trong lần trại đông này âm thầm biểu hiện tốt một phen, nói không chừng có thể đánh úp lại huynh trưởng của mình.
Vì thế, mọi người đều âm thầm tích lũy rất nhiều sức mạnh, hạ quyết tâm rất lớn, cho dù có bao nhiêu khó khăn cũng phải hoàn thành hoạt động của lần trại đông năm nay.
Sau đó trong thời gian một năm tiếp theo, cố gắng thực hiện mục tiêu của bản thân, hoàn thành kiểm tra đánh giá học tập mà người quản lý đã sắp xếp, lấy được một cái chứng nhận chứng tỏ bản thân mình đã trưởng thành.
Cho nên, không chỉ là phụ huynh âm thầm nỗ lực mà học sinh cũng âm thầm nỗ lực không kém.
Bởi vậy, lúc tập hợp để chính thức xuất phát đi trại đông, điều vượt ngoài dự đoán của mọi người chính là, trong hành lý của đại bộ phận học sinh, sách vở chiếm hơn một nửa.
Những chỗ khác là để một ít đồ dùng và quần áo để thay, lễ phục trong những trường hợp quan trọng và mỹ phẩm dưỡng da cá nhân...
Điểm chung của mọi người đều là mang sách, mang sách, mang sách.
Thẩm Thất nhìn thấy cảnh này, rất vui mừng.
Học tập là một việc mà nhất định phải chủ động hoàn thành, chứ không phải bị ép buộc mới học.
Con người muốn tiến bộ vươn lên, phải đọc nhiều, học nhiều.
Tuy rằng hiện tại là kỳ nghỉ đông, nhưng mọi người dường như không đặt việc học xuống.
Các phụ huynh cũng vô cùng vui mừng.
Thậm chí có mấy phụ huynh còn cảm động đến rơi nước mắt.
Lúc chưa đến học viện quý tộc này học tập, mấy học sinh đó ở nhà là những đứa trẻ nghịch ngợm, cả ngày chỉ biết tiêu tiền hưởng lạc.
Nhưng từ sau khi đến học viện quý tộc Duệ Hà, về cơ bản mở miệng ra là nói về những hoàng tử, công chúa có thành tích nổi bật, sau đó thời gian bình thường cũng không đi ca hát, dắt chim đi dạo, cũng không đi tiêu tiền khắp nơi để khoe khoang là mình có tiền nữa, thay vào đó lúc không có việc gì liền đi gặp những người thừa kế lớn, nghe người ta nói xem kinh doanh ra sao, làm sao để khai thác thị trường.
Sau đó, những đứa trẻ nghịch ngợm này không có việc gì liền đọc sách.
Người nhà không cho đọc thì trở nên tức giận.
Những đồ chơi đắt tiền trước kia ở trong nhà đều vứt hết, toàn bộ đều thay bằng sách vở.
Thời gian trước, lúc trường học xây dựng ký túc xá, những đứa trẻ nghịch ngợm đó hăng hái hơn ai hết, lúc ăn cơm đều vừa ăn vừa đọc bản đồ thiết kế, sau đó cùng với bạn học mở cuộc họp qua video để thảo luận về phong cách lắp đặt của ký túc xá.
Những phụ huynh của những gia tộc này thấy con mình tiến bộ như vậy, nỗ lực như vậy, thiếu chút nữa cảm động đến rơi nước mắt rồi.
Sau đó mọi người cùng nhau đi cảm ơn Thẩm Thất, thuận tiện tài trợ một chút.
Bọn trẻ đều đã tập kết xong xuôi, Thẩm Thất thân là người quản lý, sau khi phát biểu một bài diễn thuyết liền cổ vũ khích lệ mọi người.
Nhìn thấy bọn trẻ hăng hái mãnh liệt như vậy, các phụ huynh cũng nhiệt tình một phen, lúc tiễn bọn trẻ lên thuyền, cứ như là tiễn bọn trẻ đi đánh giặc, từng người từng người, nước mắt rơi xuống vạt áo.
Sau khi không dễ dàng gì để tiễn các tiểu tổ tông đi, Thẩm Thất mới thở ra một hơi.
Được rồi, lúc này thanh tịnh rồi.
Để đám trẻ tràn đầy sinh lực này đi ra đảo rèn luyện thôi.
Dù sao cũng có bố mẹ chồng cùng nhau chăm sóc chúng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Phải biết rằng, bố mẹ chồng chính là có nhiều năm kinh nghiệm quản lý lính đánh thuê.
Đám ranh con này quả thực không thể vượt qua được lòng bàn tay của hai người họ.
Bọn trẻ vừa đi, Hạ Thẩm Châu, Thẩm Viễn, Thẩm Mạch, Văn Giản Thanh, những đứa nhỏ này nhất thời sốt ruột, tụ tập với Phạm Đậu Đậu, Phạm Đinh Đinh qua tìm Thẩm Thất, cũng muốn đi theo ra đảo để tham gia trại đông.
Sau đó Thẩm Thất không gặp đứa nào hết, để bọn chúng chơi một bên.
Từng đứa một vóc người còn chưa lớn, lại muốn cùng đi với các anh chị, hồ đồ vớ vẩn.
Sau đó Văn Gian Thanh cùng Hạ Thẩm Châu đại diện cho những đứa trẻ nhỏ tuổi này, chạy đi Đông Bắc làm nũng.
Không thể làm gì với ý chí kiên định của Thẩm Thất, những đứa nhỏ này làm ầm ỹ một chút rồi liền ngừng lại.
Hạ Nhật Ninh nhìn mấy đứa trẻ này dám gây sức ép đối với vợ thân yêu của mình, sau đó liền tống cổ bọn chúng sang cho Văn Nhất Phi và Lưu Nghĩa.
Tại sao lại đẩy sang cho bọn họ chứ?
Rất đơn giản,
Lưu Nghĩa rất thích đánh võ, muốn truyền lại cho bọn trẻ mà.
Vì thế, đám tiểu nha đầu này ngày ngày đều bị Lưu Nghĩa mang theo luyện tập quyền anh.
Bị làm khổ như vậy, bọn chúng sẽ không dám làm ầm ĩ với Thẩm Thất về việc muốn đi ra đảo tham gia trại đông với các anh chị nữa.
Bọn trẻ đều đi rồi, lỗ tai được yên tĩnh, người lớn cuối cùng cũng có thể sống mấy ngày thanh tịnh rồi.
Hơn nữa, con thuyền rời khỏi đại lục, nhanh chóng thẳng tiến về phía hòn đảo nhỏ.
Có điều đi mất hơn hai tiếng mới tới được đảo.
Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt mặc bộ quân phục, hừng hực tư thế oai hùng đứng trên bến tàu đợi bọn trẻ.
Thuyền vừa cập bến, vệ sĩ trên bờ biển lập tức ngay ngắn chỉnh tề đứng nghiêm, cúi chào.
Thẩm Duệ vừa nhìn thấy những người này, lập tức nói với Thẩm Hà: “Tiểu Hà, ông nội và bà nội lần này chơi thật rồi.
Đem đội ngũ của ông đến đây rồi.”
Ông ở đây là chồng của Ella, Mạc Ca.
Ella và Mạc Ca hiện giờ quanh năm đều ở Châu Phi, rất ít khi về.
Nhưng chuyện của gia đình, bọn họ vẫn biết.
Nghe nói Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt giúp bọn trẻ trải nghiệm trại đông, Mạc Ca không nói gì liên điều một đội ngũ của mình từ Châu Phi tới đây, trực tiếp gửi đến hòn đảo này, nghe sự điều động của Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt.
Mà cái đội ngũ này là đội ngũ rất tinh nhuệ, lại vừa là thuộc hạ của Hạ Quốc Tường.
Hiện tại lại một lần nữa làm việc cho lão đại, sao không chăm chỉ, không làm hết sức được chứ?
Vì thế, ha ha, những đứa trẻ à, các cậu coi chừng đấy.
Thẩm Hà vừa nhìn thấy tư thế này, liền biết lần trại đông này không đơn giản như thế rồi.
Da đầu của Thẩm Hà trở nên ngứa ngáy: “Anh, anh nói xem, ông nội và bà nội định thao luyện cho đội ngũ này như thế nào nhỉ.
Chúng ta cũng đều là trẻ con mà.”
Thẩm Hà cười nói: “Thế nào? Hiện tại liền nói mình là trẻ con rồi? Vừa nãy là ai nói, mình trưởng thành rồi, phải dựa vào chính mình để kiếm tiền?”
Thẩm Hà bĩu môi nói: “Người ta mới mười sáu thôi nhé.
Cũng chưa thành niên đâu nhé.”
Thẩm Duệ nhất thời cười ngặt nghẽo: “Được rồi, được rồi, bà nội cưng chiều em như thế, làm sao nỡ xem em như bao cát mà thao luyện chứ? Hơn nữa, chúng ta đến tham gia trại đông, không phải đến để huấn luyện đặc biệt.
Ông nội bà nội sẽ không thao luyện cho chúng ta như lính đánh thuê đâu.
Có điều, nhìn cái tư thế này, tiết thể dục của chúng ta phỏng chừng sẽ được nạp thêm nguyên liệu rồi.
Có điều, nghĩ đi nghĩ lại cũng là vì muốn tốt cho chúng ta thôi.”