Nghe thấy Tư Y Cẩm hỏi như vậy, Thẩm Duệ nghiêm túc trả lời: “Mợ, tin tức của mợ nhanh thật, việc này bọn con vẫn đang trong quá trình thảo luận.
Có phải mẹ con nói với mợ không ạ?”
Tư Y Cẩm sắc sảo nhìn Thẩm Duệ: “Sao thế? Mợ không thể biết sao?”
“Có thể! Chắc chắn là có thể! Thẩm Duệ đứng thắng người khí phách trả lời: “Là thế này ạ, trại đông lần này bọn con định hợp tác với một công ty nước ngoài sau đó đưa mọi người vào trong núi sống một thời gian.
Không sai bước đầu tiên bọn con định đi đến miền nam, bây giờ chính là thời gian nhiệt độ của miền nam dễ chịu nhất.
Các học sinh của trường bọn con phần lớn đều là cậu ấm cô chiêu, môi trường quá gian khổ chắc chắn là không được.
Thay vì nói là trại đông chi bằng hãy nói là làm tăng thêm tình cảm giữa các học sinh, tăng sự đoàn kết giữa học sinh của trường và học sinh chuyển trường, để hai nhóm học sinh này nhanh chóng hỗ trợ lẫn nhau.”
Tư Y Cẩm gật đầu: “Suy nghĩ không tồi, quả thực, hai nhóm học sinh này thật sự cần được thân thiết hơn.
Việc ký túc xá làm thành công, hai nhóm học sinh về cơ bản đều có thể buông bỏ thành kiến trước đây, nhìn thấy ưu điểm ưu thế của đối phương, từ đó bằng lòng tiếp nhận đối phương.”
Thẩm Duệ nói: “Đúng vậy, tổ chức trại đông chính là để tăng cường sự thân thiết này, làm cho hai nhóm học sinh nhanh chóng hòa thành một thể thống nhất.
Thời gian đó bọn con đều ở nước E không kịp đối phó với những việc xảy ra ở trong nước nên mới dẫn đến tình trạng chia rẽ.
Cho nên kỳ nghỉ đông này con với Thẩm Hà liền nghĩ cách lấp đầy kẽ hở này.
Mỗi một nhân tài bọn con chọn lọc bọn con đều không dễ từ bỏ.”
“Cố gắng lên!” Tư Y Cẩm gật đầu tán thưởng: “Tương lai của nhà họ Hạ phải dựa vào con rồi.”
Trở về nhà Thẩm Hà ngồi ở trước cửa sổ ngây ngốc nhìn khung cảnh bên ngoài.
Vu Tiểu Uyển bưng một cốc sữa qua đó, cô ngồi xuống phía đối diện Thẩm Hà rồi đẩy sữa sang cho Thẩm Hà.
“Cảm ơn.” Thẩm Hà nhận lấy sữa rồi chầm chậm uống từng ngụm một.
“Vẫn đang nghĩ đến việc của Tư Nhiên à?” Vu Tiểu Uyển mỉm cười nhìn Thẩm Hà: “Sao cậu không giữ anh ấy ở lại?”
“Đó là con đường anh ấy muốn đi, sao mình lại ngăn cản anh ấy được?” Thẩm Hà buồn bã trả lời: “Tiểu Uyển, có phải mình ích kỷ quá không? Là bạn bao nhiêu năm rồi, mình thật sự không muốn rời xa anh ấy.”
Nói xong câu này Thẩm Hà liền vươn tay ra nắm lấy tay của Vu Tiểu Uyển và nhìn cô bằng ánh mắt van nài khổ sở: “Chúng ta đừng rời xa nhau được không? Anh Tiểu Nhiên rời khỏi đây mình đã buồn lắm rồi.
Nếu cậu cũng đi nữa...”
Càng nói hốc mắt của Thẩm Hà càng đỏ hơn.
“Được rồi, được rồi, sao nói thôi mà lại rơi nước mắt thế này?”Vu Tiểu Uyển nhanh chóng rút khăn giấy ra lau nước trên góc mắt của Thẩm Hà: “Ngốc ạ, chúng ta còn nhỏ vẫn chưa trưởng thành mà cậu đã nghĩ đến việc như chia ly.
Đừng nghĩ nhiều như vây, sớm muộn gì duyên phận cũng sẽ kéo những người cần gặp lại gần nhau, đây là việc không ai kiểm soát được, chỉ có thể nghe theo ý trời.
5 năm nói dài cũng dài, nói ngắn cũng ngắn.
5 năm sau chúng mình 21 tuổi,cuộc đợì của chúng mình mới chính thức bất đầu.
Trong 5 năm này chúng ta phải cố gắng làm cho bản thân thật tốt sau đó đi gặp Tư Nhiên trở về trong trạng thái tốt nhất.”
“Mình biết.” Thẩm Hà từ từ đứng thẳng người, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng tuy nhỏ nhưng tràn đầy kiên định: “Mình tin sau 5 năm khi anh Tiểu Nhiên quay về chúng ta đều trưởng thành theo cách mình muốn rồi.”
“Đúng, đợi chúng ta lớn lên tất cả rồi sẽ ổn thôi.” Vu Tiểu Uyển mỉm cười trả lời.
Hai người con gái nhìn nhau cười, có thứ tình cảm ấm áp đang chảy trong mắt bọn họ.
Thời gian trại đông sắp đến rồi.
Theo quy định, trại đông là học sinh tự đăng ký chứ không bắt buộc phải tham gia.
Có nghĩa là học sinh có việc bận có thể không tham gia.
Nhưng phần lớn học sinh vì rất nhiệt tình hưởng ứng với ký túc xá nên chỉ cần không có việc gì quá quan trọng gấp gáp, có thể tham gia đều tham gia hết.
Cho nên theo thống kê cuối cùng có những 200 học sinh cấp 3 và sinh viên đại học tham gia.
Đội ngũ lớn như vậy, hơn nữa ai cũng là hào môn quý tộc, hoàng tử công chúa, cho dù đi đâu cũng phải hết sức cẩn trọng!
Sau đó các phụ huynh học sinh tham gia trại đông đều ồ ạt yêu cầu gặp chủ tịch.
Thể là Thẩm Thất liền mở một cuộc họp phụ huynh với vài đại diện phụ huynh học sinh trước khi trại đông diễn ra.
Lần họp phụ huynh này đại diện phụ huynh học sinh không ai dám đến muộn.
Chủ tịch mở cuộc họp, thân làm đại diện phụ huynh học sinh bọn họ ai dám đến muộn? Đến muộn một lần sẽ không được làm đại diện phụ huynh học sinh lần nữa.
Đây không phải trường học bên ngoài, phụ huynh học sinh có việc thì có thể xin nghỉ, cuộc họp phu huynh do phu nhân tổng giám đốc tập đoàn tài chính Hạ Thị mở có ai dám xin nghỉ, cho dù đang truyền dịch cũng phải đến được không?
Thẩm Thất đọc đề án mọi người nộp lên sau đó chỉnh mic không dậy nhẹ giọng nói: “Đề án của mọi người tôi đều đọc rồi.
Còn về những vấn đề mọi người đưa ra tôi cũng đã nghiêm túc suy nghĩ rồi”
Sau khi nói xong Thẩm Thất tiếp tục nói: “Trại đông lần này chỉ có học sinh cấp 3 và sinh viên đại học tham gia, lý do là vì học sinh của hai bộ phận này đều đã trưởng thành, có khả năng phán đoán và khả năng thích nghi của mình.
Sự việc xảy ra thời gian trước, tôi nghĩ mọi người cũng biết rất rõ rồi.
Vì đã xảy ra một vụ việc chia rẽ trong trường rất không tốt cho nên không thể không dùng rất nhiều việc hậu lỳ để tiến hành bù đắp phục hồi.
Trong đó, ký túc xá là một vịệc rất thành công trong việc khiến học sinh của hai bộ phận từ bỏ thành kiến của hai bên.
Nhưng việc này mãi mãi là không đủ, chúng ta còn cần phải cho chúng tiếp xúc nhiều với nhau để phá bỏ khúc mắc giữa hai bộ phận học sinh này.”
“Nhưng thời gian để mọi người có thể chung sống với nhau qua những hoạt động của riêng trường học là có hạn.
Hơn nữa độ tuổi của các cấp học khác nhau cho nên cơ hội có thể tìm hiểu về tất cả các mặt của một người lại càng ít.
Chúng tôi đã xây dựng một cụm ký túc xá rồi không thể xây thêm cụm ký túc xá thứ hai nữa.
Trong khi đó, kế hoạch trại đông của bọn trẻ đưa ra tôi thấy rất tốt.
Đây là một cách tiếp xúc yêu cầu cần có sự tiếp xúc lâu dài trong cuộc sống.”
“Mọi người phải biết chất lượng học sinh chuyển trường của học viện quý tộc Duệ Hà là rất cao.
Tương lai các em ấy có thể là cánh tay đắc lực bên cạnh người thừa kế của gia tộc mọi người.
Tôi xin lấy một ví dụ là em Cung Tử Á...” Thẩm Thất bảo người khác mở rất nhiều phương tiên công nghệ làm nổi bật ảnh của Cung Tử Á.
“Mức độ xuất sắc của cô gái này thật sự khiến người ta ngạc nhiên.
Tuy xuất thân từ tầng lớp bình dân nhưng mức độ thông tuệ của em ấy khiến người ta không rời ra được.
Em ấy đã được Thẩm Hà chọn là một trong những trợ lý của nhà chúng tôi, mọi người không được cướp nhân tài nay của chúng tôi đâu đấy.”
Các phụ huynh học sinh xung quanh lập tức cười lên: “Vâng vâng, tất nhiên là chúng tôi không dám cướp người tài với tiểu công chúa đâu.”