Thẩm Duệ gật đầu, rồi nói: “Đúng đấy.
Vì vậy chúng ta đưa ra quy định này.
Bất luận xảy ra mâu thuẫn gì, đều có thể đề xuất, công khai quyết đấu! Bên thua cuộc, chập nhận chịu thua.
Bên thắng cuộc, không được phép lấn tới.
Chúng ta tuyệt đối không được tiêu hao lực lượng của nội bộ.”
Tư Nhiên tỏ ra tán thành: “Đúng đấy, mai sau chúng ta lớn lên, đều là cùng một giới.
Sớm muộn gì mọi người cũng sẽ có liên quan tới nhau, những trò đùa lúc còn nhỏ, sao có thể coi là thật chứ?”
Cung Tử Á cảm thấy hôm nay lại được học hỏi thêm.
“Cảm ơn hôm nay các cậu đã bên cạnh tớ, tớ không sao rồi.” Cung Tử Á lắc đầu nói: “Các cậu cứ đi bận việc của mình đi.”
Thẩm Duệ tiếp tục nói: “Như vậy đi, hôm nay cậu cũng không cần ở lại trường học nữa, về sớm nghỉ ngơi đi.
còn về phía gia đình cậu...”
Cung Tử Á lập tức trả lời nói: “Tớ sẽ nói chuyện với gia đình, hôm nay trường học tổ chức lễ hội, tớ không may bị va vào, đã bôi thuốc rồi, không vấn đề gì đâu.”
Những người khác đều hài lòng gật đầu cười.
Cung Tử Á thật sự là rất ngoan, và biết điều.
Học viện Quý tộc Duệ Hà, không thể để xảy ra chuyện bê bối.
Thật ra nếu xử lý cho Gia Cát Du Du nghỉ học, cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Nếu chuyện bê bối bùng phát, cổ phiếu của Học viện Quý tộc Duệ Hà chắc chắn sẽ bị sụt giảm!
Đây là kết quả mà Thẩm Hà và Thẩm Duệ đều không muốn nhìn thấy.
Vì vậy mới nói Cung Tử Á là một cô gái thông minh.
Cô bé biết dừng đúng mực, sau khi dạy cho Gia Cát Du Du một bài học, lập tức quay sang nể mặt Thẩm Hà, và công khai tuyên bố, người mà mai sau cô bé muốn trung thành là Thẩm Hà, và sẽ làm việc cho Thẩm Hà.
Việc này cũng coi như tuyên bố với mọi người, đường hướng tương lai của cô bé, Nếu ai bắt nạt mình, tức là đánh vào mặt Thẩm Hà, những người khác sẽ phải suy nghĩ đắn đo.
Thẩm Hà cũng rất thích Cung Tử Á, chính vì cô gái này đủ thông minh.
Trong lúc gặp tình huống khốc liệt, vẫn có thể lộn ngược dòng, nhanh chóng bình tĩnh lại lựa chọn phương án ứng phó.
Cho dù tâm tính của cô bé còn chưa đủ vững, cho dù những gánh nặng tâm lý của cô bé cần chuyên gia tư vấn tâm lý hỗ trợ, nhưng những sai sót nhỏ này vẫn không làm lu mờ, vẫn không thể che đi những phẩm chất ưu tú trong cô bé.
Đối với cách xử lý của Gia Cát Du Du, Thẩm Duệ cũng cảm thấy rất hài lòng, cậu cũng yên tâm để cô bé bên cạnh Thẩm Hà, hỗ trợ cho Thẩm Hà.
Thẩm Hà tuy không phải người thừa kế của Hạ gia, nhưng trong tương lai cũng sẽ phải thừa kế một phần gia nghiệp.
Bên cạnh Thẩm Hà cũng rất cần một lượng nhân tài.
Cung Tử Á chính là một trong những số đó.
Chuyện của Cung Tử Á coi như là đã giải quyết xong.
Tiếp sau đó, Thẩm Hà và Thẩm Duệ lao vào chuẩn bị lễ mừng thọ cho Vưu Tâm Nguyệt.
Lúc này thời tiết đã bắt đầu mát.
Nghe nói, sinh nhật này của Vưu Tâm Nguyệt là sau đó mới xác nhận ngày tháng.
Xuất thân của bà cực kỳ phức tạp, vì vậy ngày sinh cũng là chuyện rất phức tạp.
Bất luận nói thế nào, bất luận là ngày nào, chỉ cần các con các cháu có lòng, ngày nào cũng giống nhau thôi.
Giờ đây, toàn bộ trên dưới Hạ gia đang rất tất bật, tất cả đều đang chuẩn bị cho lễ mừng thọ của Vưu Tâm Nguyệt.
Hạ Nhật Kỳ đang lưu lạc bên ngoài cũng dẫn theo vợ con trở về.
Cô con dâu này so với Lân Hinh khiêm tốn hơn rất nhiều, cô cũng không nói nhiều, chỉ hay cười.
Mỗi lần Thẩm Thất gọi cô là chị dâu, cô đều cười hơi giật mình.
Thẩm Thất cũng không cần cô lo toan việc trong nhà, bây giờ người được việc trong nhà và ngoài nhà đều rất nhiều, vì vậy Thẩm Thất nhàn hơn rất nhiều.
Thời gian cứ thế trôi đi, cách ngày tổ chức lễ mừng thọ còn ba ngày.
Những người cần đến cũng đã có mặt, những món quà cần tặng cũng đã được mang đến.
Cuối cùng Thẩm Hà cũng mang món quà mà mình đã chuẩn bị ra, cô bé mở nắp hộp ra trước mặt mọi người, rồi đưa cho Vưu Tâm Nguyệt: “Bà nội, đây là món quà con tự tay làm đấy, bà không được chê đâu đấy!”
Vưu Tâm Nguyệt hạnh phúc đến nỗi không ngậm được mồm: “Không chê không chê đâu, cháu gái lớn làm quà tặng cho bà nội, bà nội vui mừng còn không kịp chứ.
Sao lại dám chê chứ?”
Hạ Thẩm Châu vừa định nói gì, Thẩm Hà lập tức liếc mắt sang nhìn em: “Im mồm, không được lên tiếng!”
Hạ Thẩm Châu lập tức làm một động tác kéo khóa, không nói một lời nào.
Thẩm Duệ cũng phấn khởi nói: “ý, đây chính là tác phẩm bộ trang sức đầu tay của Tiểu Hà đấy! Quả thật, chỉ có bà nội mới có tư cách này!”
Vưu Tâm Nguyệt bế ngay Thẩm Hà lên: “Ai ya, bà nội hạnh phúc quá mất thôi, Có Tiểu Hà, cuộc đời này của bà nội coi như mãn nguyện rồi.”
Hạ Quốc Tường nói: “Cháu gái đã lớn thế rồi, sao bà con cứ như là cháu còn bé vậy.”
Vưu Tâm Nguyệt không vui trả lời: “Thế thì sao chứ? Có lớn đến mấy, cũng vẫn là cháu gái tôi.”
“Đúng đúng đúng đúng.” Cả nhà cùng hùa theo: “Trong mắt Lão phu nhân, đại tiểu thư mãi mãi vẫn là trẻ con.”
Vưu Tâm Nguyệt lập tức đeo chiếc vòng khoáng thạch, được Thẩm Hà đích thân đào bới, đích thân cắt, sau đó đích thân thiết kế điêu khắc đeo lên người, bà hoàn toàn không cảm thấy không ổn vì chất liệu của chiếc vòng này quá kém.
Chỉ cần là Thẩm Hà tặng, cho dù là một cục đá bên đường, Vưu Tâm Nguyệt cũng cảm thấy vui mừng khôn siết.
Cuộc sống bây giờ của Vưu Tâm Nguyệt, thật sự rất dễ chịu và thoải mái.
Trong nhà ngoài nhà đều có con dâu con trai lo toan, hàng ngày bà không có việc gì để làm, vì vậy chỉ quản lý việc hậu cần, tất nhiên là quản lý, cũng vẫn phải báo cáo một tiếng với Thẩm Thất.
Vì Lão phu nhân đời trên bà, trước lúc lâm chung, đã giao lại toàn bộ Hạ gia cho Thẩm Thất rồi,
Thẩm Thất mới là người ngồi trên ghế chỉ đạo thật sự.
Những người khác cũng lần lượt mang quà lên tặng, Vưu Tâm Nguyệt mở từng món quà ra xem, món nào bà thích là đeo lên luôn.
Con của Hạ Nhật Kỳ vẫn còn nhỏ, con rụt dè đi lên tặng quà, Vưu Tâm Nguyệt bế ngay cháu lên, rồi cho cháu một cái lì xì rất to.
Món quà Thẩm Duệ tặng cũng rất đặc biệt, cậu đã tìm thợ thêu từ đầu mùa xuân, mười mấy người thợ, thêu mất hơn nửa tháng trời, thêu lên một bức tranh hoành tráng nói về cuộc đời tươi đẹp của Vưu Tâm Nguyệt.
Sờ vào bức tranh thêu này, Vưu Tâm Nguyệt chợt thấy cảm xúc bồi hồi.
Nửa cuộc đời bà như con ngựa bất kham, giờ có được một tuổi già an nhàn, cũng là nhờ vào cô con dâu và đứa con trai hiếu thảo.
Nếu không phải nhờ vào Thẩm Thất, bây giờ chắc bà vẫn bị Hạ gia loại ra khỏi danh sách.
Nghĩ lại những chuyện khốn nạn trước đây bà đã làm, Vưu Tâm Nguyệt cảm thấy nợ Thẩm Thất và cháu trai cháu gái quá nhiều, mai sau bà sẽ đối xử tốt gấp đôi với các con các cháu.
Món quà Hạ Thẩm Châu tặng, là một đôi ngọc như ý tinh phẩm.
Đôi ngọc như ý này là bảo bối Hạ Thẩm Châu tự bỏ tiền ra, nhờ người đấu giá mua được.
Tuy món quà này không quá đặc biệt, nhưng đây là món quà đầu tiên cháu trai nhỏ tự kiếm tiền mua tặng, Vưu Tâm Nguyệt cảm thấy rất mãn nguyện.
Các món quà đều được tặng hết rồi, Thẩm Thất vừa cười vừa nói: “Cách lễ mừng thọ còn có ba ngày, chắc mấy ngày hôm nay trong nhà rất bận rộn.
Mọi người ai có thể giúp được một tay cứ cố gắng đóng góp.”
“Vâng.” Mọi người trong nhà cùng trả lời.
Sau đó mọi người trong nhà cười nói với nhau rất vui vẻ.
Trong lúc ăn cơm, Hạ Nhật Ninh đột nhiên quay sang nói với Hạ Nhật Kỳ: “Anh cả, anh ở bên ngoài bao nhiêu năm rồi, vẫn chưa muốn quay về sao?”
Hạ Nhật Kỳ lắc đầu nói: “ở bên ngoài cũng rất tốt.
Em cứ để anh lười biếng một chút đi.”