Mấy người đều cùng theo ha ha phá cười lên, sau đó Tư Nhiên phụ trách xách giỏ rau, 3 cô gái tay cầm tay trở về rồi.
Trên đường, lúc đi ngang qua một cửa hàng bán hoa, Vu Tiểu Uyển kêu Cung Tử Á chờ giây lát, cô ấy một người đi vào tiệm bán hoa tươi.
Trong chốc lát thời gian, cô ấy liền cầm theo một bó hoa đi ra.
Vu Tiểu Uyển đem hoa tươi đưa cho Cung Tử Á, nói: "Tớ nhìn thấy đầu giường của cậu có để đó một cái bình hoa, thật xinh đẹp, bình hoa xinh đẹp như thế mà trống không thì đúng thật là đáng tiếc, bó hoa này tặng cho cậu, không đắt, cậu không cần cảm thấy trong lòng có gánh nặng."
"Cảm ơn." Cung Tử Á một vẻ mặt bất ngờ mà nhận lấy, hết sức hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn lấy Vu Tiểu Uyển: "Thơm quá."
"Đi thôi, chúng ta về nhà." Thẩm Hà vừa cười vừa nói: "Chúng ta trở về nấu cơm ăn thôi!"
"Đi nào!" Ba cô gái cười toe toét cùng nhau về tới nhà.
Cung Tử Á vô cùng nghiêm túc cẩn thận mà đem hoa tươi của Vu Tiểu Uyển tặng cắm vào trong bình hoa, nhìn xung quanh rất lâu, mới lưu luyến đặt ở bệ cửa sổ.
Cô muốn cho bình hoa này phối một bó hoa rất lâu rồi, thế nhưng là cô luôn không nỡ tiêu khoản tiền này.
Cô luôn cảm thấy tiền nên được tiêu ở trên lưỡi dao, không thể tùy tiện lãng phí.
Nhưng mà lần đầu tiên trong đời nhận được hoa tươi, đúng là thật vui.
Tuy rằng bó hoa tươi này là một cô gái xinh đẹp tặng đấy, thế nhưng là vẫn như rất vui!
Cung Tử Á đem hoa tươi cất kỹ, sau đó xoay người liền đi vào phòng bếp, buộc vào tạp dề bắt đầu đinh đinh đang đang mà nấu cơm.
Thẩm Hà cùng Vu Tiểu Uyển bị đuổi ra khỏi phòng bếp, quý thân nghìn vàng của hai vị này mà ở chỗ này là chỉ biết quấy rối thôi.
Vì vậy, Vu Tiểu Uyển cùng Thẩm Hà và Tư Nhiên cùng nhau giúp đỡ sửa sang lại đồ đạc ở trong nhà, cho cá thay nước, giúp sửa sang lại một chút bài tập của em trai Cung Tử Á.
Trong chốc lát thời gian, Cung Tử Á đã từ trong phòng bếp bưng ra vài món thức ăn!
"Oa, giỏi quá!" Thẩm Hà vội vàng đi qua giúp bưng ra, sau đó hết sức hít một hơi thật sâu, đối với Vu Tiểu Uyển cùng Tư Nhiên nói: "Thật sự là thơm quá đấy."
"Nào nào nào, đem bàn thu dọn đi!" Vu Tiểu Uyển cũng vội vàng đi tới giúp đỡ, đem bàn dọn dẹp xong rồi, kêu Thẩm Hà buông chén đĩa xuống.
Thời điểm này, có tiếng động đóng cửa, lập tức thì đi vào một bé trai.
"Ồ, em là em trai của Tử Á phải không? Chúng tôi đều là bạn học của cô ấy a!" Thẩm Hà cười hì hì cùng em ấy chào hỏi.
Em trai của Cung Tử Á hiển nhiên là không ngờ tới được bạn học của chị gái lại đẹp như vậy, lập tức hồi hộp, không biết nên nói cái gì cho phải rồi.
Cung Tử Á từ trong phòng bếp đi ra, đối với em trai nói: "Mau đi rửa tay ăn cơm đi, một lát còn phải đi học đây!"
"Ài!" Em trai của Cung Tử Á lên tiếng.
"Đợi một chút, cùng người khách chào hỏi chưa?" Cung Tử Á gọi em trai lại: "Gọi người a!"
"Chào hai chị gái xinh đẹp, chào anh trai!" Em trai của Cung Tử Á lúc này mới đỏ mặt chào hỏi.
Tư Nhiên cố ý trêu chọc em ấy: "Em tại sao lại gọi mấy chị ấy là chị gái xinh đẹp, chỉ gọi anh là anh trai?"
"Bởi vì hai chị gái này đúng là rất xinh đẹp a!" Em trai của Cung Tử Á đỏ mặt trả lời: "Anh không xinh đẹp bằng mấy chị gái!"
Thẩm Hà cùng Vu Tiểu Uyển lập tức cười ngửa tới ngửa lui, Tư Nhiên một vẻ mặt bất đắc dĩ.
Được rồi, trên nhan sắc thua bởi tiểu Hà cùng tiểu Uyển, anh cũng không thấy mất mặt gì.
Em trai của Cung Tử Á rửa xong tay, ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn ăn, không dám động thủ.
Thẩm Hà từ phía sau cầm qua một cái hộp, đưa cho em trai của Cung Tử Á, vừa cười vừa nói; "Em vừa rồi khen chị xinh đẹp, vì vậy, đây là quà mà chị khen thưởng em đấy! Nè, mở ra xem thử xem, có thích không?"
Em trai của Cung Tử Á nhìn thoáng qua chị gái của mình, lúc này mới đưa tay nhận lấy, mở ra nhìn qua, là một hộp Macaron vô cùng xinh đẹp.
"Đây là phòng bếp của nhà chị làm đấy, không phải là từ bên ngoài mua a!" Thẩm Hà cười tủm tỉm nói: "Thích ăn mà nói, lần sau sẽ còn mang cho em đấy."
"Em thật sự có thể ăn sao?" Em trai của Cung Tử Á nuốt một miếng nước bọt.
Cậu đương nhiên biết rõ giá cả của Macaron là xa xỉ.
Một hộp lớn như vậy, là không phải nhà của bọn họ có thể mua được đấy.
"Đương nhiên có thể a." Thẩm Hà cười tủm tỉm nói: "Ăn trước một miếng, sau đó ăn cơm, cái này sau này từ từ ăn."
Em trai của Cung Tử Á cẩn thận từng li từng tí cầm lấy một miếng, nhẹ nhẹ cắn một cái, sau đó vui vẻ ăn hết.
Cung Tử Á đem bát đũa phân xong, đối với Thẩm Hà nói: "Cảm ơn cậu đã còn mang quà đến."
"Nên đấy, ăn được đồ ăn ngon như vậy, đương nhiên phải có chút biểu thị rồi." Thẩm Hà cười hì hì trả lời.
"Nào, ăn cơm đi." Tư Nhiên mời mọi người cùng nhau ăn đồ.
Mọi người ghé vào trước bàn, vô cùng náo nhiệt mà bắt đầu ăn.
Trong lúc ăn cơm, em trai của Cung Tử Á hỏi cô: "Chị ơi, em hôm nay ở trên lớp học làm kiểm tra lại lấy được 10 điểm rồi."
Cung Tử Á cười tủm tỉm sờ sờ đầu của em ấy: "Giỏi quá! Một lát chị sẽ khen thưởng em!"
Em trai của Cung Tử Á vui vẻ nở nụ cười.
Nhìn tình cảm của hai chị em bọn họ tốt như vậy, Thẩm Hà cũng cười theo.
Bữa cơm này tuy chuyện thường ngày đơn giản, thế nhưng là tất cả mọi người ăn được vô cùng vui vẻ.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người cùng nhau giúp dọn dẹp.
Tiển đi em trai của Cung Tử Á, ba người bọn họ cũng chuẩn bị cáo từ.
Lúc chuẩn bị rời đi, mẹ của Cung Tử Á từ bên ngoài trở về.
"Mẹ? Mẹ hôm nay không phải là phải đi làm sao?" Cung Tử Á nghi hoặc nhìn lấy bà ấy.
Mẹ của Cung Tử Á cười ha hả nói: "Bạn học của con muốn tới làm khách hỏi thăm gia đình, mẹ xin nghỉ phép trở về rồi! Nào, mẹ đã mang về rất nhiều trái cây, các con đừng chê bai a!"
"Dì, không cần đấy, chúng con đã ăn rồi." Tư Nhiên cười trả lời.
"Như vậy sao được? Nào nào nào, bác vừa mua trái cây đấy!" Mẹ của Cung Tử Á cẩn thận từng li từng tí lấy ra một hộp trái cây được đóng gói trong hộp trong suốt, nói: "Rất ngon đấy, các con nếm thử xem?"
Cung Tử Á kéo lấy người mẹ thì muốn đi qua một bên, Thẩm Hà bỗng nhiên mở miệng nói: "Con vừa đúng lúc có chút khát nước đây! Chúng mình có cần ăn thêm chút trái cây rồi hãy đi không?"
"Được! Tớ cũng có chút khát nước đây!" Vu Tiểu Uyển lập tức đã hiểu rõ ý của Thẩm Hà, đối với Tư Nhiên nói: "Chúng mình sẽ ở đây một chút thôi."
"Cũng được, vậy làm phiền dì rồi!" Tư Nhiên đối với mẹ của Cung Tử Á nói.
"Không phiền không phiền." Mẹ của Cung Tử Á vui mừng hừng hực xoay người đi vào rửa trái cây rồi.
Cung Tử Á một vẻ mặt áy náy nói: "Xinh lỗi a! Mẹ của tớ chính là nhiệt tình một cách mù quáng như vậy.
Những trái cây này..."
"Chúng tớ đều rất thích ăn đấy!" Thẩm Hà đã cắt ngang qua lời nói của Cung Tử Á: "Đi đi, chúng ta đi vào ăn trái cây đi, trái cây của dì mang về nhất định rất ngon!"
Nhìn thấy Thẩm Hà khéo hiểu lòng người như vậy, chủ động thay người khác giải vây, Cung Tử Á cảm thấy cô càng ngày càng thích Thẩm Hà rồi.
Mọi người sau khi tiếp tục ăn trái cây, cùng mẹ của Cung Tử Á trò chuyện một hồi, mới đứng dậy lần nữa cáo từ rời đi.
Bọn họ vừa đi, mẹ của Cung Tử Á liền hỏi cô: "Con không phải nói các học sinh ở học viện quý tộc Duệ Hà đều là rất có tiền đấy sao? Bọn họ sao một chút kiêu ngạo cũng không có a?"
Cung Tử Á nhẹ nhàng mở miệng nói: "Mẹ, mẹ có biết không? Cô gái vô cùng thích ăn trái cây kia, cô ấy chính là đại tiểu thư của Hạ gia, Hạ Thẩm Hà.
Là con gái của chủ tịch hội đồng quản trị của học viện quý tộc Duệ Hà, tiểu công chúa của Hạ gia.
Bên cạnh cô gái kia, là công chúa hàng thật giá thật.
Mỗi người bọn họ, đều là thế hệ sau của quý tộc chân kim bạch ngân đấy."