Cung Tử Á lập tức hưng phấn lên, giơ tay nói: "Tớ còn có thể nói thêm một chút không?"
"Đương nhiên là có thể." Thẩm Hà, Vu Tiểu Uyển, Tư Nhiên cười tủm tỉm trả lời.
"Các cậu đều là từ nhỏ thì lớn lên ngay tại học viện quý tộc Duệ Hà phải không?" Cung Tử Á mở miệng hỏi.
Ba người cùng nhau gật gật đầu.
Cung Tử Á hiểu rõ mà cười cười, nói: "Đây là hèn chi rồi! Hèn chi các cậu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện thành lập ký túc xá cho học sinh rồi.
thật ra ký túc xá cho học sinh này, ở bên ngoài trường học là vô cùng thông thường đấy.
Từ trong lớp ủy thác, đến trường học ký túc, từng lớp đều có đấy.
Loại hình thức này, cũng sớm đã rất hoàn thiện rồi."
"Nói thử xem." Thẩm Hà lập tức có hứng thú.
"Thật ra các cậu ở trên internet tìm duyệt một cái là biết, bây giờ văn hóa ký túc xá rất hoàn thiện đấy.
Trường cấp 3 trước kia của tớ lúc đi học, cũng là nửa ký túc đấy.
Tớ thứ hai thứ tư thứ sáu cũng sẽ ở trường học trú ngụ, thứ ba thứ năm cùng chủ nhật sẽ ở nhà.
Theo tớ được biết, rất nhiều bạn học một tuần cũng không quay về một lần.
Đương nhiên tớ cũng biết, ký túc xá của trường học bình thường cùng ký túc xá của học viện quý tộc Duệ Hà nhất định là không giống đấy.
Dù sao, như bạn Tiểu Uyển nói như thế, trưởng thành trong hoàn cảnh khác nhau, vì vậy tương lai văn hóa ký túc xá cũng là khác nhau đấy."
"Nhưng mà, tớ cảm thấy được có một thứ nhất định là nghĩ thông suốt đấy.
Đó chính là sự hình thành của đoàn đội nhỏ." Cung Tử Á tiếp tục nói: "Các cậu ngay từ đầu đối với học sinh liên minh dân thường của chúng tớ, có phải đều tỏ vẻ rất kinh ngạc phải không?"
Thẩm Hà, Vu Tiểu Uyển cùng Tư Nhiên lần nữa cùng nhau gật gật đầu.
"Tớ thật ra cũng rất kỳ lạ đấy.
Lúc tớ vừa mới chuyển trường tới đây, phát hiện các cậu tuy cũng là chơi thành nhóm thành tốp đấy, nhưng mà cũng không có nghiêm khắc hình thành một đoàn đội đơn độc nhỏ, mọi người hình như đều rất quen thuộc đấy, mọi người hình như cũng đều có liên quan với nhau.
Tất cả mọi người đây đều là một đoàn đội lớn, mà không phải từ vô số đoàn đội nhỏ mà hình thành.
Đây ở những trường học bình thường ở bên ngoài thật là hiếm thấy, gần như là chuyện không thể nào.
Vì vậy, các cậu đối với đoàn đội nhỏ của chúng tớ kinh ngạc, chúng tớ cũng kinh ngạc dưới sự thống nhất toàn thể của các cậu."
"Càng về sau, sau khi tớ nhìn thấy tất cả hành động của rất nhiều người, tớ lại đọc rất nhiều sách, tớ thoáng chốc liền hiểu.
Khác biệt lớn nhất của chúng ta là ở tầm mắt.
Đám người các cậu, gần như đều là đảm đương nhân tài kiệt xuất trong các ngành các nghề, giữa các cậu đều có buôn bán qua lại, vì vậy các cậu đều là một mạng lưới quan hệ chặt chẽ.
Từng bạn học, các cậu đều biết dùng đến, từng ngành đều sẽ dính dấp đến, vì vậy bản thân các cậu chính là một cái đoàn thể, chỉ là đoàn thể của các cậu càng thêm khổng lồ.
Mà cái nhìn đại cục của chúng tớ thì tương đối nhỏ hẹp, vì vậy, chúng tớ chỉ là một đoàn đội nhỏ."
"Vậy có lẽ chính là sự khác biệt giữa người chủ và người công nhân chăng! Làm người chủ đấy, cùng người đều là người chủ là bạn bè, mặc kệ là cái ngành nào, không chừng ngày nào đó sẽ có hợp tác.
Còn đối với người làm công mà nói, cũng chỉ biết cùng người chung trong ngành với mình mà trao đổi, cùng người khác ngành, hình như toàn là không có trao đổi không có giao tiếp.
Vì vậy đây mới hình thành cục diện như bây giờ.
Khi những học sinh dân thường chuyển trường của chúng tớ cảm nhận được sự chênh lệch của đời người, chúng tớ theo bản năng liền vận dụng quy tắc sinh tồn của công nhân, chúng tớ tạo thành liên minh học sinh dân thường của mình, mà không phải dung nhập vào trong đoàn đội lớn của các cậu." Cung Tử Á tiếp tục nói.
Thẩm Hà bắt đầu vì Cung Tử Á vỗ tay, Vu Tiểu Uyển cùng Tư Nhiên cũng cùng theo vỗ tay.
Cung Tử Á có chút ngượng ngùng: "Tớ có phải nói hơi nhiều rồi không?"
"Không không không, tớ cuối cùng cũng biết anh trai là vì cái gì mà tôn sùng cậu như thế rồi.
Anh trai nói, cậu là một người tiềm lực ở trong đám con gái có tầm mắt hiếm có đấy.
Anh trai còn nói, nếu như cho cậu đủ tài nguyên, đợi một thời gian, cậu nhất định sẽ khiến cho mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa.
Tớ bây giờ cuối cùng cũng tin lời nói này của anh trai rồi." Thẩm Hà không chút keo kiệt nào mà tán thưởng Cung Tử Á: "Cậu chỉ có mười mấy tuổi, thì đã có tầm mắt như vậy rồi, sau này chờ sau khi cậu tốt nghiệp đại học, tớ tin tưởng cậu nhất định sẽ là viên chức trụ cốt được tập đoàn Hạ thị của chúng tôi dùng số tiền lớn mướn đấy!"
Cung Tử Á bị Thẩm Hà khích lệ đến khuôn mặt cũng đỏ lên rồi: "Tớ không có lợi hại như vậy đấy."
"Không, cậu thật sự là rất ưu tú." Tư Nhiên cũng khẳng định nói: "Người mà Thẩm Duệ cùng Joel tuyển chọn trúng, nhất định là có phẩm chất cực kỳ ưu tú đấy.
Tớ đối với cái này một chút không có nghi ngờ."
Thẩm Hà nói: "Tử Á, nếu như cậu có thời gian thì ghi một báo cáo khả thi cho tớ, sau đó tớ sẽ đưa giao cho mẹ của tớ.
Chuyện này, tớ cảm thấy thật sự phải được coi trọng lại rồi."
Vu Tiểu Uyển cùng Tư Nhiên cùng nhau gật đầu.
Cung Tử Á nói: "Được, vậy tớ một lát sẽ ghi báo cáo.
Nhưng vào giờ này, tớ phải nên đi chợ mua thức ăn rồi! Các cậu có muốn cùng tớ đi không? Em trai của tớ đến giữa trưa sẽ trở về dùng cơm, vì vậy, tớ phải phụ trách nấu cơm đấy! Nếu như các cậu không chê, thì ở trong nhà của tớ ăn bữa cơm đi!"
"Tốt lắm tốt lắm, chúng ta cùng đi!" Thẩm Hà lập tức vô cùng vui mừng, lôi kéo lấy Vu Tiểu Uyển đứng lên, vui mừng hừng hực nói: "Tớ cũng rất lâu không có đi dạo siêu thị rồi nha!"
Cung Tử Á có chút thẹn thùng nói: "Tớ không phải đi siêu thị, tớ là đi chợ! Cách nhà chúng tôi không xa thì có một cái chợ, rau quả được bán còn là rất tươi mới đấy, hơn nữa giá cả còn không mắc."
"Đều được đều được." Thẩm Hà cười tủm tỉm trả lời: "Tớ cũng chưa có đi qua chợ, chúng ta đi đi!"
"Được." Cung Tử Á lúc này mới cười quay người đi lấy rổ, sau đó dẫn theo Thẩm Hà bọn họ cùng nhau hướng về phía chợ đi tới.
Một vùng này là khu dân thường, là nơi mà Thẩm Hà chưa từng tới qua.
Cung Tử Á sẽ cùng Thẩm Hà giới thiệu mọi thứ ở nơi này, nói một chút trong cái hẻm nhỏ này có môt người bà bị mù mắt đang sống ở trong đây, chuyện vui nhất của mỗi ngày, chính là ở trong ngõ hẻm chờ cháu trai tan học.
Nói một chút trong tiệm mới kia đã tới một thợ cắt tóc đẹp trai, những cô gái ở lân cận đều xếp hàng đi cắt tóc.
Nói một chút trong nhà ngang này có một con mèo lang thang màu trắng đang sống ở đây, cô thỉnh thoảng sẽ mang một ít đồ ăn tới cho con mèo lang thang này ăn.
Nói một chút ở dưới cầu vượt có một ông coi bói, thường xuyên ngăn cản người qua đường, mời bọn họ xem một quẻ.
Cung Tử Á rất biết kể chuyện, từng chuyện nhỏ đều kể được rất sống động, mọi người cũng đều nghe đến hăng say.
Tuy rằng loại cuộc sống này rất bình thường, nhưng lại rất ấm áp.
Bốn người nói chuyện, thì đã đến chợ rồi.
Giờ phút này, người ở trong chợ rõ ràng là đã nhiều hơn rồi, Cung Tử Á tìm thấy được quầy hàng quen thuộc, sau đó thuần thục chọn rau quả, cùng chủ quán quen thuộc mà tán gẫu.
Bởi vì sự xuất hiện của Thẩm Hà, Vu Tiểu Uyển và Tư Nhiên, lập tức thu hút tới không ít người đến ngừng chân vây xem.
Cũng bởi vì ngoại hình của ba người quá mức xuất chúng, khí chất quá mức cao nhã, không ít người đều tới đây hỏi thăm các cô là con cái của nhà ai.
Cung Tử Á một vẻ mặt kiêu ngạo mà nói cho các người ấy biết, ba người này là bạn học của cô.
Nhưng sẽ không nói cho các người ấy biết, ba người này là thiên kim đại tiểu thư.
Thẩm Hà, Vu Tiểu Uyển cùng Tư Nhiên thì vô cùng thanh thản cùng mọi người chào hỏi, thái độ tự nhiên thanh thản của ba người, lập tức chiếm được một con thiện cảm của mọi người.
Lúc Cung Tử Á dẫn theo bọn họ rời đi thì vừa cười vừa nói: "Tớ hôm nay xem như là đã dính sự vinh dự của các cậu, bởi vì các cậu quá đẹp, bà thím chủ quán cũng cho tôi thêm không ít thức ăn rồi đây! Nói là nấu cho các cậu ăn đấy! Đây quả nhiên là thời đại coi mặt a!"