Cô hao tổn tâm trí muốn đuổi đi người cô gái bình thường đáng ghét này, thật vất vả khiến mọi người ở toàn trường đều chán ghét cô ấy!
Ai ngờ Thẩm Hà lại trở về rồi!
Cô ấy sớm không trở về, trễ không trở về, vào lúc sắp thành công thì trở về rồi...
Gia Cát Du Du cảm thấy trong lòng, thật là rất không cam lòng a!
Cô bây giờ trơ mắt nhìn Thẩm Hà cùng Cung Tử Á này đi càng ngày càng gần rồi, các học sinh đối với Cung Tử Á này cũng càng ngày càng thứ lỗi rồi, cô tức đến trực tiếp xin nghỉ phép đi về nhà rồi.
Vốn dĩ a, các con em quý tộc bản địa của học viện quý tộc Duệ Hà, đúng là không thích Cung Tử Á đấy.
Chuyện đầu tiên chính là vì chuyện của video.
Cho dù cái video này có phải là được cắt nối biên tập qua ở thời gian sau này không, có trọng điểm đem mấy câu nói cha cắt nối biên tập ra.
Nhưng mà những lời nói kia đúng là từ trong miệng của cô ấy nói, cô ấy có trăm miệng cũng không biện bạch được.
Chuyện thứ hai chính là chuyện giấu tôm bự ở nhà hàng.
Trường học đã nhắc đi nhắc lại, cường điệu không được mang theo đồ ăn rời khỏi nhà hàng rồi, Cung Tử Á vẫn phạm sai lầm, đây là cô ấy không đúng rồi.
Nhưng mà, tiếp sau, mọi người nhìn thấy sự xử phạt của trưởng quản lý đối với cô ấy, cô ấy không có bất kỳ câu oán hận nào, đều tiếp nhận hết, hơn nữa không có ăn bớt ăn xén gì, nghiêm nghiêm túc túc mà hoàn thành việc vệ sinh.
Nhìn thấy thái độ nhận sai của cô ấy, mọi người cũng đương nhiên không so đo lắm rồi.
Một quý tộc chân chính, thật ra lòng dạ không có hẹp hòi như thế.
Bọn họ rất hiểu dùng người mình biết, cũng hiểu được đạo lý là làm người cũng phải để lại một đường.
Nhất là nhìn thấy Thẩm Hà luôn giúp Cung Tử Á này sửa chính sai lầm của mình, các học sinh cũng đều thu hồi lòng cảnh giác cùng khinh mạn của lúc trước, lần nữa tiếp nhận lấy Cung Tử Á và cùng những thường dân liên minh.
Thẩm Duệ vào thời gian sau này cũng tổ chức một số hoạt động, phá vỡ hàng rào ở hai bên, để cho bọn họ loại trừ đi sự ngăn cách, một lần nữa dung hợp với nhau.
Dưới sự nỗ lực của Thẩm Duệ cùng Thẩm Hà, việc giương cung bạt kiếm của học viện quý tộc Duệ Hà vào lúc trước, cuối cùng cũng là trừ khử được không ít.
Thời gian nhoáng một cái là đã đến Chủ nhật.
Ngày đi thăm hỏi các gia đình cũng đã đến.
Thẩm Hà sớm đã cùng Thẩm Thất dặn dò, vì vậy, Thẩm Thất, Tư Nhiên cùng Vu Tiểu Uyển liền đại biểu trường học tiến hành đi thăm hỏi các gia đình.
Cũng bởi vì bọn họ đều là bạn học cùng lớp, vì vậy, Cung Tử Á không có cảm giác bài xích khác.
Sáng sớm thứ bảy, Vu Tiểu Uyển liền lái xe qua đây cùng Thẩm Hà và Tư Nhiên tập hợp.
Ba người đều riêng phần mình chuẩn bị một phần quà nhỏ, sau đó thật vui vẻ cùng nhau hướng về phía nhà của Cung Tử Á lái qua.
Để không cho Cung Tử Á mang đến áp lực về tâm lý, vì vậy ba người bọn họ không có lái xe có giá vô cùng đắt đỏ, Tư Nhiên lái một chiếc xe con giá hơn 3 tỷ, mang theo Thẩm Hà cùng Vu Tiểu Uyển.
Bọn vệ sĩ đều ở phía sau rất xa theo cùng, không theo quá gần.
Cung Tử Á cũng sớm đã mặc một bộ váy liền áo lông nhung đứng ở cửa ra vào chờ rồi, lúc cô nhìn thấy Thẩm Hà từ trong cửa sổ xe thò ra đầu cùng tay vung vẩy, chợt thở phào một hơi.
Nhìn thấy bọn họ không có lái xe sang trọng, đáy lòng của Cung Tử Á là tràn ngập sự cảm kích đấy.
Như vậy, các người hàng xóm thì cũng không vớ vẩn mà nghe ngóng nữa.
Đến trước cửa nhà, ba người cười hì hì xuống xe cùng Cung Tử Á chào hỏi.
"Bạn Tử Á, chúng tôi có phải đối với chú và dì có chút quấy rầy không." Vu Tiểu Uyển dịu dàng mà hỏi.
Cung Tử Á lắc đầu, nói: "Ba mẹ tớ Chủ Nhật cũng là phải đi làm đấy! Trong nhà chỉ có bản thân tớ, em trai đi học thêm rồi! Mời vào, mời vào!"
Nhà của Cung Tử Á ở trong kiến trúc nhà ngang (còn gọi là kiến trúc kiểu nhà lính, một hành lang dài nối dài với rất nhiều nhà đơn), một tầng có rất nhiều rất nhiều hộ gia đình.
Ba người cùng theo Cung Tử Á lên lầu, sau đó quanh đi quẩn lại thì đã đi đến trước cửa nhà nhỏ tầm thường.
Cung Tử Á móc ra chìa khoá mở cửa, đầy áy náy nói: "Thật có lỗi, nhà của tớ rất nhỏ, tiếp đón các cậu không được chu đáo rồi."
Thẩm Hà cùng Tư Nhiên đồng thời lắc đầu: "Không việc gì đâu, tuyệt đối đừng nói như vậy."
Sau khi vào cửa, Thẩm Hà mới biết được tại sao Cung Tử Á lại nói như vậy.
Bởi vì nhà của cô ấy thật sự rất nhỏ a!
Có lẽ toàn bộ cộng lại cũng là hơn sáu mươi mét vuông vậy.
Trong không gian sáu mươi mét vuông, được phân cách thành ba căn phòng nhỏ, một phòng bếp nhỏ, một phòng vệ sinh nhỏ đến nổi không thể nào nhỏ thêm nữa, còn có một phòng khách chen chúc được nhét rất nhiều đồ đạc.
Thay vì nói là phòng khách, không bằng nói, chỉ là một phòng khách đa chức năng có thể miễn cưỡng ngồi xuống mấy người thôi.
Có thể xem tivi cũng có thể ăn cơm còn có thể đọc sách làm bài tập.
Cung Tử Á giải thích: "Căn nhà này của gia đình tớ sau này mua đấy, bởi vì mẹ trước kia sinh bệnh, thì đã đem nhà ở trước kia bán mất rồi, lấy tiền ra thì một bộ phận cho mẹ chữa bệnh, một bộ phận thì đã mua căn nhà nhỏ này.
Tuy rằng diện tích nhỏ, nhưng khi nhìn thấy mọi người trong nhà khoẻ mạnh, tớ cũng cảm thấy rất đủ rồi."
Thẩm Hà, Tư Nhiên cùng Vu Tiểu Uyển đồng thời gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Các cậu đều ngồi, chớ đứng, nơi nhỏ, cho các bạn chịu ủy khuất rồi.
Tớ đi pha trà cho các cậu." Cung Tử Á mở miệng nói.
Thẩm Hà lập tức gọi cô ấy lại: "Bạn Tử Á, đây là lá trà mà tớ mang đến, cũng không phải là lá trà vô cùng quý giá gì, nhưng mà mùi vị thật sự rất thơm, cậu có muốn nếm thử một cái không?"
"Được." Cung Tử Á cũng không cùng Thẩm Hà khách khí, đưa tay liền nhận lấy: "Các bạn chờ một chút."
Nói xong, Cung Tử Á quay người liền đi vào phòng bếp pha trà rồi.
Vu Tiểu Uyển tiện tay lật xem một quyền bài tập ở trên bàn, đây có lẽ là bài tập của em trai Cung Tử Á rồi, chữ ở trên được viết rất ngay ngắn nắn nót, hiển nhiên là đã chăm chỉ rồi đấy.
Nhìn xem căn nhà nhỏ chất chứa đồ đạc, nhưng lại tràn đầy sự ấm áp này.
Ba người, đột nhiên cảm thấy được Cung Tử Á có thể trưởng thành thành như vậy, thật ra là đã rất không dễ dàng rồi.
Trong chốc lát thời gian, Cung Tử Á đã bưng ly trà đi ra.
Một bộ dụng cụ trà rõ ràng cho thấy mới gỡ bao không lâu, trên ấm trà một chút nước đọng cũng không có, đã biết được bộ uống trà này bình thường không hay dùng đấy, thường là khi có khách quý tới mới có thể lấy ra dùng đấy.
"Nào, uống trà.
Nếm thử trà của bạn Thẩm Hà mang đến nào." Cung Tử Á cười tủm tỉm nói.
Ba người cười hì hì nhận lấy nước trà, cùng nhau nhấm nháp.
Tư Nhiên thân là hội trưởng hội học sinh của khu cấp 3, đương nhiên là phụ trách vén lên chủ đề đấy.
Tư Nhiên hỏi Cung Tử Á: "Tử Á, chúng tớ trước kia không hiểu rõ tình hình trong nhà của cậu, vì vậy ở trong trường học cũng không có đối với cậu vô cùng chăm sóc, điểm này, xin cậu tha thứ cho."
Cung Tử Á lắc đầu: "Không có gì.
Tớ lúc đầu vốn cũng không muốn cầu đồng tình gì gì đó.
Học viện quý tộc Duệ Hà đã rất tốt rồi, không chỉ có miễn trừ tất cả chi phí của tớ, trả lại sự cung cấp bữa sáng cùng cơm trưa cho tớ.
Loại chuyện tốt này, đã là ngàn năm một thuở rồi, tớ ở đâu còn dám yêu cầu cái khác đây?"
Vu Tiểu Uyển nói: "Cũng không phải đấy.
Nếu như học sinh thật sự có khó khăn, trường học thật sự sẽ cung cấp một bộ phận trợ giúp đấy.
Nói thí dụ như, cho dì tìm một công việc phù hợp, nâng cao một chút thu nhập ở trong nhà."
Trước mắt của Cung Tử Á lập tức sáng ngời: "Thật sự có thể chứ? Thế nhưng là sức khỏe của mẹ tớ rất kém cỏi, không làm được việc quá nặng quá mệt mỏi.
Bây giờ đang ở trên đường đi làm một chút chuyện nhỏ, cũng không thể làm quá lâu.
Đây là ở trên đường phố nhìn thấy nhà của chúng tôi tương đối khó khăn, vì vậy đặc biệt cho mẹ sắp đặt đấy.
Nói thật ra, tớ cũng không dám hy vọng xa vời khác rồi."
Tư Nhiên vừa cười vừa nói: "Nếu như có thể cho dì đổi một phần công việc, cậu sẽ chấp nhận chứ?"