Vu Tiểu Uyển cười khổ, nói: “Một người kiêu ngạo như hoàng tử Joel mà cũng có lúc bất an thiếu tự tin như vậy sao?”
“Mọi sự tự tin của tôi đều dồn vào sự nghiệp và cố gắng để bản thân vươn lên.
Mọi sự thiếu tự tin của tôi đều dồn lên người Thẩm Hà.
Có lẽ, do tôi quá để ý tới cô ấy.
Tôi ở bên Thẩm Hà bao nhiêu năm như vậy, nhưng mới tiếp xúc thân thiết có vài lần.
Còn Tư Nhiên đã ở bên cô ấy từ nhỏ.
Tôi không có cách nào để trở nên tự tin trước mặt Tư Nhiên.
Dù sao thì Tư Nhiên có vẻ rất tài giỏi.” Hoàng tử Joel nói thật lòng với Vu Tiểu Uyển: “Tôi nghe nói, mấy ngày hôm nay Tư Nhiên vẫn đang bận tranh giành quyền lực nhà họ Mai.
Hơn nữa, hình như cậu ta sắp thành công rồi.
Cậu ta không có bất cứ chỗ dựa nào, hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân mà gây dựng lên một đội ngũ cho riêng mình.
Còn dựa vào đội ngũ này để thực hiện mục tiêu của mình.
Tôi không thể không đề cao cảnh giác.”
Vu Tiểu Uyển gật đầu: “Đúng vậy.
Mấy ngày nay, cậu vẫn đang bận rộn chuyện này.
Mấy ngày trước, lúc sinh nhật của Thẩm Hà cậu ấy đã bận túi bụi rồi.
Vả lại, khi tôi làm bạn học với cậu ấy suốt mấy năm, thì cậu ấy luôn che giấu tài năng của mình.
Với tài năng và năng lực của cậu ấy, có thể trực tiếp nhảy ba lớp một cách dễ dàng.
Nhưng cậu ấy không làm như vậy.
Cậu ấy ép bản thân phải che giấu bước tiến và mục đích của mình.”
“Đúng thế, đến cô cũng khen ngợi cậu ta như vậy, sao tôi có thể không lo lắng chứ?” Hoàng tử Joel mỉm cười: “Tình cảm thanh mai trúc mã trong sáng, thân thuộc.
Nhất định Tư Nhiên chiếm vị trí không hề nhỏ trong lòng Thẩm Hà.”
“Đúng vậy.” Vu Tiểu Uyển thừa nhận chuyện này: “Tư Nhiên rất đặc biệt với Thẩm Hà.
Lúc nhỏ, mỗi lần Tiểu Hà gây họa thì Tư Nhiên đều là người gánh tội.
Sau đó mọi người đều biết, Tư Nhiên gánh tội cho Thẩm Hà mà không hé răng nửa lời.
Tư Nhiên ấy à, từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, là một người ít nói sống nội tâm.
Ở cậu có một sự chín chắn không phù hợp với độ tuổi của mình.
Lúc đầu tôi còn cảm thấy cậu ấy rất kỳ lạ, trên đời này sao lại có một người bình tĩnh và chững chạc không phù hợp với tuổi tác như vậy chứ? Thế nhưng cậu ấy chính là người như thế.
Có lẽ nguyên nhân cũng vì hoàn cảnh sống hồi bé, nên cậu ấy là một người rất thiếu cảm giác an toàn.
Nhưng vừa hay, Thẩm Hà chính là cảm giác an toàn của cậu ấy.”
Có lẽ người trước mặt là hoàng tử Joel nên Vu Tiểu Uyển cũng nói nhiều hơn.
Mọi người đều giống như vậy, thái độ của Vu Tiểu Uyển với Joel và Tư Nhiên giống nhau.
Suy cho cùng, người có quyền quyết định nhất chính là Thẩm Hà!
“Cách Tư Nhiên đối xử với Thẩm Hà không phải tốt bình thường đâu.
Đối xử tốt với một người, có thể làm được trong một ngày, một tháng hoặc một năm.
Thế nhưng mười mấy năm trôi qua vẫn vẹn nguyên như phút ban đầu, nếu nói đây không phải là tình yêu thì tôi không tin.” Vu Tiểu Uyển không nói vòng vo nữa: “Cho nên con đường phía trước của anh rất chông gai, anh có thể đi xa đến đâu, tôi cũng không biết.”
“Cảm ơn cô, công chúa Ina.” Hoàng tử Joel thở dài: “Tuy tôi đã chuẩn bị tâm lý từ lâu nhưng nghe thấy cô nói vậy, trái tim tôi vẫn rất nặng nề.”
Vu Tiểu Uyển bật cười: “Nhưng chưa chắc anh sẽ thua.
Dù gì, bây giờ Thẩm Hà vẫn chưa hiểu rõ chuyện tình cảm.
Hiện tại cô ấy chỉ coi Tư Nhiên là anh trai, không hề nghĩ ngợi đến chuyện gì khác.
Tôi đứng trên lập trường của Tiểu Hà mà nghĩ, nên đối với những chuyện này, với anh, với Tư Nhiên, lời nói của tôi đều giống nhau.
Tôi sẽ không thiên vị bất cứ ai, sự lựa chọn của Tiểu Hà chính là lập trường của tôi.
Bây giờ, Tiểu Hà vừa muốn ở bên cạnh anh, vừa thích bầu bạn với Tư Nhiên.
Vì thế tôi sẽ đối xử công bằng với anh và Tư Nhiên, vừa cổ vũ các anh, nhưng cũng phản đối hai người.”
“Tôi hiểu.” Hoàng tử Joel lập tức mỉm cười: “Quả nhiên cô là người thương Tiểu Hà nhất.”
“Đúng, tôi thương cô ấy nhất.” Vu Tiểu Uyển thừa nhận: “Bởi vì, cô ấy cũng thương tôi nhất.”
Tuy cô là công chúa, nhưng cô cũng đang sống ở đất khách quê người.
Loại cảm giác cô đơn khổ sở này, dù cô chưa từng nói ra nhưng cũng không có nghĩa là không có.
Thẩm Hà rất hiểu cô, lúc nào cô ấy cũng vừa ép buộc vừa làm nũng đòi Vu Tiểu Uyển chơi cùng cô.
Nếu nói Vu Tiểu Uyển chơi cũng Thẩm Hà, không bằng nói là Thẩm Hà chơi cùng Vu Tiểu Uyển, không để Vu Tiểu Uyển phải cô đơn lẻ loi một mình.
Tình bạn này, Vu Tiểu Uyển vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Lòng tốt của những người khác chỉ là những lời hỏi han ngoài miệng.
Chỉ có Thẩm Hà là quan tâm yêu thương cô nhất.
Trên đời này, tất cả tình cảm đều có qua có lại.
Chính vì Thẩm Hà đặt Vu Tiểu Uyển ở trong lòng, nên Thẩm Hà cũng ở trong tim Vu Tiểu Uyển.
Vu Tiểu Uyển thẳng thắn nói cho hoàng tử Joel, lập trường của cô cũng chính là lập trường của Thẩm Hà.
Khi Thẩm Hà chưa đưa ra sự lựa chọn, cô sẽ đối xử công bằng với những người theo đuổi Thẩm Hà.
Nhưng một khi Thẩm Hà đưa ra sự lựa chọn, vậy thì cô sẽ không chút do dự mà đứng về phía người đó một cách kiên định.
Lúc này, Eddie đang xách một chiếc hộp, cẩn thận đi xuống cầu thang, gọi mọi người: “Mọi người đến giúp tôi giám định một chút!”
Lúc này Vu Tiểu Uyển và hoàng tử Joel mới quay người lại.
Thẩm Duệ và Thẩm Hà đã ngừng nói chuyện, ngồi xuống ghế, đợi Eddie mở chiếc hộp ra.
Eddie đợi mọi người ngồi xuống, mới cẩn thận mở chiếc hộp ra.
Chiếc hộp làm bằng gỗ, lớp bên lót một lớp giấy.
Bên trong lớp giấy còn nhét mấy tấm xốp.
Từng lớp được mở ra, mấy người không thể che giấu sự tò mò.
Rốt cuộc bên trong có báu vật gì mà phải bí mật như vậy?
Eddie giải thích: “Đây là cái tôi vừa có được, nhưng không rõ nguồn gốc, mọi người có hiểu ý tôi không? Đồ này là thật hay giả tôi không phân biệt được.
Vì thế, tôi muốn hỏi mọi người xem có biết thứ này không?”
Lời của Eddie càng khiến mọi người tò mò hơn.
Đợi Eddie mở hết các lớp bọc ra, mọi người liền xúm vào xem, chỉ thấy trong chiếc hộp một vật bằng gốm lặng lặng nằm đó.
Trên mặt ai cũng đầy vẻ nghi hoặc, đây là cái gì vậy?
Eddie cẩn thận lấy đồ gốm từ trong hộp ra, cẩn thận đặt trên mặt bàn, rồi ngẩng đầu nhìn bốn người, nói: “Có người nói với tôi, thứ này đã có niên đại hơn năm ngàn năm.
Nhưng tôi thật sự không nhìn ra là thật hay giả, nên mới hỏi mọi người.”
Hoàng tử Joel lập tức nói: “Cậu vẫn nên hỏi Tiểu Hà và Thẩm Duệ đi, tớ và công chúa Ina tạm thời chưa đưa ra ý kiến.
Thứ này vừa nhìn là biết xuất sứ từ Việt Nam.
Phong cách, chất liệu, và cách nung của thứ này rất giống đồ gốm đã có hơn năm nghìn năm tuổi.
Nhưng nói đến giám định cụ thể, thì tôi có lòng mà không có sức...”
Vu Tiểu Uyển gật đầu: “Đúng thế, món đồ này phải có chuyên gia đến giám định nhỉ? Chắc chúng ta không thể làm được rồi?”
Hai người Thẩm Duệ và Tư Nhiên không khách sáo với Eddie, trực tiếp cầm lên soi dưới kính lúp, quan sát một cách kỹ càng.
Thẩm Hà không nhịn được hỏi: “Eddie, anh lấy được thứ này ở đâu vậy? Hơn năm nghìn năm! Giỏi thật, lịch sử văn minh của nước ta cũng trên năm nghìn năm.
Thứ này của anh còn hơn năm nghìn năm, chuyện này phải nói cho rõ ràng nhé.”