Quả nhiên, Thẩm Duệ vừa nói vậy, Eddie liền nôn nóng thanh minh: "Thẩm Duệ, tôi bảo đảm là sẽ không đính hôn với công chúa Ina! Thật đấy, tôi rất thích Tiểu Hà! Chỉ có kiểu con gái như Tiểu Hà mới thích hợp với tôi! Tôi sẽ thuyết phục người nhà, xóa bỏ hôn ước của tôi và công chúa Ina".
Thẩm Duệ cười sâu xa hơn: "Vậy sao? Nhưng tôi thương cô em gái này nhất nhà! Nếu để tôi biết, người nào đã có hôn ước rồi còn dám theo đuổi em gái tôi, tôi chắc chắn sẽ đánh cậu ta, đánh đến mức bố mẹ cũng không nhận ra luôn!".
Eddie chỉ thiếu nước giơ tay lên thề: "Tôi thề, tôi tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy! Tôi sẽ không phụ lòng Tiểu Hà!".
"Vậy thì được.
Chỉ người nào cả thân lẫn tâm đều sạch sẽ mới có tư cách theo đuổi Tiểu Hà nhà chúng tôi.
Dù sao Tiểu Hà cũng là bảo bối của cả nhà, chúng tôi không dễ dàng tha thứ cho người khiến bảo bối của chúng tôi chịu ấm ức đâu".
Thẩm Duệ nói xong, ra vẻ nghiêm trọng vỗ vai Eddie, tiếp tục nói: "Hơn nữa yêu cầu của Tiểu Hà nhà chúng tôi cũng cao lắm đấy, về việc cậu có thành công hay không thì phải dựa vào chính cậu thôi, tôi đây lực bất tòng tâm!".
"Được được được, tôi hiểu rồi".
Eddie gật đầu lia lịa.
Rõ ràng cậu ta còn lớn hơn Thẩm Duệ một tuổi, nhưng trước mặt Thẩm Duệ, cậu ta lúc nào cũng là người bị chèn ép!
"Vậy thì tốt".
Thẩm Duệ hài lòng gật đầu, nói: "Chúng ta về thôi, đừng để họ chờ lâu sốt ruột".
Eddie không hề hay biết, bị Thẩm Duệ dùng một mưu kế nhỏ kéo vào tròng.
Chỉ cần Eddie kiên trì, cậu ta sẽ không dễ dàng đính hôn với Vu Tiểu Uyển.
Chỉ cần bọn họ không đính hôn, ah ha ha ha, cậu sẽ có đủ thời gian để cưa người trong lòng rồi.
Trở lại bên cạnh Thẩm Hà, Thẩm Duệ cười càng tươi hơn, ánh mắt củ Eddie cũng không dừng lại ở Vu Tiểu Uyển nữa, chỉ tập trung về phía Thẩm Hà.
Cậu ta đang chuẩn bị chứng minh tình cảm và quyết tâm của tớ đối với Thẩm Hà!
Hoàng tử Joel vừa nhìn đã hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Anh vợ Thẩm Duệ này, đúng là gian xảo thật!
Sáng sớm cho cậu ta một cơ hội, bảo cậu đi làn bữa sáng cho Thẩm Hà, ngoảnh đi ngoảnh lại đã gì bẫy Eddie rồi.
Đây là chiêu cây gậy và củ cà rốt, thủ đoạn hay lắm!
Hai bên đều cho cà rốt, đồng thời cho cả gậy!
Thảo nào cậu ta có thể trở thành người thừa kế nhà họ Hạ, tâm cơ bậc này, đúng là có thể quá đi chứ!
Nhưng Eddie còn chưa đủ tư cách để trở thành một cây gậy đâu.
Tư Nhiên thì có.
Dù sao Tư Nhiên và Thẩm Hà là thanh mai trúc mã từ nhỏ.
Hơn nữa Thẩm Hà thực sự có thiện cảm với Tư Nhiên.
Thế là năm người mỗi người một tâm sự, à không, bốn người! Vì Thẩm Hà không có tâm sự gì cả!
Bốn người mang tâm sự và một người không mang tâm sự vui vẻ ăn thịt nướng.
Ăn bữa cơm dã ngoại xong thì có người đến dọn dẹp, còn mấy người họ đi dạo ở gần đó.
Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển dắt tay nhau đi phía trước, ba hoàng tử và một thiếu gia đi đằng sau bảo vệ, tạo thành một hình thang tiến về phía trước.
Thẩm Hà không nhịn được hỏi Vu Tiểu Uyển: "Tiểu Uyển, sáng nay cậu với anh tớ đi đâu thế?".
Vu Tiểu Uyển cười dịu dàng, đáp: "Đến chỗ bà nội tớ.
Bà tớ lớn tuổi, nói chuyện một lúc thì lại gật gù, bọn tớ phải chờ bà tỉnh để nói tiếp, vậy nên mới đến muộn".
Thẩm Hà à một tiếng, đa sầu đa cảm: "Người già là vậy đó.
Năm xưa lúc cụ tớ sắp đi cũng thế.
Lúc thì tỉnh táo lúc thì mơ hồ, mỗi lần cụ tỉnh đều tìm anh em tớ, nhưng cụ toàn quên là anh đang ở bên ngoài tham gia huấn luyện đặc biệt, cứ bảo cả nhf gọi anh đến, không gọi được sẽ nổi giận, mỗi lần cụ giận, tớ sẽ phải đi dỗ cụ, vì cả nhà chỉ có tớ mới dỗ được cụ thôi".
"Đúng vậy.
Nhưng tình cảm của tớ và bà nội không tốt như cậu và cụ Hạ.
Vương thất chúng tớ đông trẻ con, thực ra bà cũng không ấn tượng lắm với tớ.
Hơn nữa từ nhỏ tớ đã ra nước ngoài học, ít khi trở về gặp bà, vì vậy bà cũng không nhớ rõ tớ.
Nhưng may mà dù không nhớ rõ tớ, nhưng bà vẫn nhớ tớ là cháu gái bà".
Vu Tiểu Uyển tiếp tục nhẹ nhàng nói: "Lần này đến thăm, thấy bà hình như già hơn, tớ cũng hơi buồn".
"Thôi, đừng buồn mà!".
Thẩm Hà ôm Vu Tiểu Uyển: "Sống phải nhìn về phía trước! Giống như tớ này, tớ tin là cụ ở trên trời cũng sẽ hy vọng cả nhà vui vẻ.
Trước khi đi, cụ nói với tớ rằng, niềm vui lớn nhất cuộc đời bà, chính là có ba đứa chắt bọn tớ! Bà nói, đời này bà mãn nguyện lắm rồi, dù đi gặp ông cố, cụ cũng biết ăn nói.
Vì vậy nên Tiểu Uyển à, đừng nghĩ nhiều, có lẽ bà cậu cũng chỉ cần nhìn thấy người quen là đủ rồi".
Nghe Thẩm Hà an ủi tớ như vậy, lúc này Vu Tiểu Uyển mới mỉm cười: "Cậu đúng là dẻo miệng, biết an ủi người khác nhất.
Thảo nào nhiều người thích cậu như vậy!".
Thẩm Hà cười hì hì nói: "Cậu thích tớ là đủ rồi!".
Hoàng tử Joel cùng Thẩm Duệ và Eddie đi phí sau, nhìn hai cô gái đùa giỡn vui vẻ, đồng thời mỉm cười.
Mỗi người đều đang ngắm cô gái mình thích, sau đó càng ngắm lại càng thích.
Đi một lúc khá lâu su đó, Eddie lại một lần nữa chính thức mời bọn họ đến nhà cậu làm khách: "Các cậu đường xa tới đây, không đến nhà tôi ngồi chơi thì đúng là không nói nổi.
Tôi đã bảo Tiểu Hà rồi, Tiểu Hà đồng ý, các cậu không thể từ chối đâu đấy!".
Nói xong, Eddie cuối cùng cùng nhìn thoáng qua Vu Tiểu Uyển, khách sao nói: "Công chúa Ina cũng đến chơi nhà, xin đừng từ chối".
Thẩm Hà lắc tay Vu Tiểu Uyển: "Tiểu Uyển, đi đi mà! Cậu đi cùng cho tớ có bạn!".
Vu Tiểu Uyển do dự một chút rồi gật đầu đồng ý.
Eddie liền nói tiếp: "Các cậu đừng lo, chỉ là một buổi bạn bè tụ tập nhỏ thôi, không có người lớn tham gia!.
Thẩm Hà cười híp mắt nói: "Được, vậy bọn tôi không khách sáo đâu nhé".
"Ừ ừ".
Eddie sung sướng đến mức muốn nhảy cẫng lên.
Cuộc chơi kết thúc, tất cả trở về.
Eddie vội vàng về bố trí nhà cửa, vì vậy chào tạm biệt mọi người, lái xe về trước.
Sau đó Thẩm Duệ, Thẩm Hà, Vu Tiểu Uyển và hoàng tử Joel cùng nhau trở về.
Thẩm Hà cười hì hì kéo tay Vu Tiểu Uyển nói: "Cậu tới khách sạn ở với ta nha! Bọn mình ngủ chung được không?".
Vu Tiểu Uyển bất đắc dĩ đáp: "Vớ vẩn! Tớ về nước rồi, sao có thể bừa bãi với cậu như trước được? Cậu là khách quý mà!".
Thẩm Hà ôm Vu Tiểu Uyển làm nũng: "Không mà không mà không mà, dù sao cậu cũng không giống những cô công chúa khác.
Cạu về khách sạn với tớ đi mà! Nếu không tớ bảo anh gọi điện cho ba cậu nói một câu là được mà.
Tớ không muốn để cậu trở về ngôi nhà lạnh lẽo đó, nơi đó chỉ có giao dịch không có tình thân, đối diện với tình cảnh như vậy chắc cậu sẽ buồn lắm!".