Lấy Nhầm Chồng Đại Gia

Chương 1133






Mười sáu tuổi, có nghĩa là đã trưởng thành.
Mười sáu tuổi, có nghĩa là sẽ bắt đầu phải gánh vác trọng trách.
Mười sáu tuổi, có nghĩa là không còn sống dưới sự che chở của ba mẹ và người thân, phải học cách tự lực cánh sinh.
Vậy nên, sinh nhật mười sáu tuổi lần này có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Sùng Minh và Thẩm Lục đã đến từ sớm.
Tuy rằng năm tháng vô tình, nhưng lại rất thiên vị người đẹp.
Thẩm Lục đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng trông vẫn như thanh niên mới hơn hai mươi, mặt mày sáng sủa, không hề nhợt nhạt đi một chút nào.
Mà Sùng Minh lớn hơn Thẩm Lục, nên trông rất dạn dĩ và chín chắn.
Hai người đã ở bên nhau mười mấy năm, nên khi đứng cạnh nhau lại càng tạo nên cảm giác dịu dàng hài hòa.
“Cậu, mợ!” Thẩm Hà xách váy, nhảy chân sáo bước đến.
“Nào nào, cháu tốt xấu gì cũng là một thiếu nữ rồi, phải chú ý hình tượng.” Thẩm Lục nhắc nhở cục cưng nhà mình.
Thẩm Hà cười nói: “Mợ ơi, người ta mới mười sáu tuổi thôi mà!”
Sùng Minh ôm tay nói: “Mười sáu tuổi là yêu đương được rồi đấy!”
Thẩm Hà chu miệng nói: “Mợ chê cháu không ai theo đuổi chứ gì! Hừ, mấy hôm trước cháu còn được người ta tỏ tình đấy!”

“Ồ, thằng bé nhà ai mà lại chán sống như thế, dám tỏ tình với cháu hả?” Sùng Minh cố tình ra vẻ kinh ngạc.
“Mợ xấu lắm!” Thẩm Hà chu mỏ nói: “Cậu ơi!...!“
Thấy Thẩm Hà làm nũng, Thẩm Lục liền đầu hàng ngay lập tức: “Được rồi, được rồi, đến lúc về cậu sẽ báo thù cho cháu!”
Đúng lúc ấy, Thẩm Duệ mặc áo bành tô cũng bước tới, cười nói: “Mợ ơi, mợ có muốn nói chuyện với cháu một chút không ạ?”
Hừ, thù năm ấy lén lút tăng mức huấn luyện ở căn cứ cho bản thiếu gia, bản thiếu gia còn chưa trả xong nữa!
Sùng Minh nhếch môi, gật đầu: “Có chứ.”
“Khoan!” Thẩm Lục gọi bọn họ lại: “Hôm nay là ngày gì mà hai người còn quậy phá như vậy hả?”
“Không sao đâu cậu, chúng cháu chỉ đến phòng tập đấu thử một chút thôi mà.” Thẩm Duệ giải thích: “Cháu muốn xem thử sau mấy năm, thì giờ trình độ của cháu với mợ chênh lệch bao nhiêu!”
Sùng Minh huơ huơ tay, cười: “Nhóc cháu, hôm nay mợ sẽ cho cháu biết thế nào là gừng càng già càng cay! Đi thôi!”
Sau đó Sùng Minh và Thẩm Duệ cùng đến phòng tập so tài.
Thẩm Hà thấy vậy cũng chạy theo xem.
“Cậu ơi, chị của cháu đâu ạ?” Hạ Thẩm Châu cũng mặc áo bành tô chạy tới.
Tuy nó mới mười tuổi, nhưng cũng sắp thành thiếu niên, càng lớn trông càng giống Thẩm Lục.

Nó vừa chạy đến, thì đằng sau lại có mấy bé gái chạy theo tới.
Tất cả đều là fan hâm mộ của nó.
Thẩm Lục cười nhẹ: “Anh và chị cháu đến phòng tập hết rồi.”
Hạ Thẩm Châu hưng phấn nói: “Cháu cũng muốn đến xem! Cậu ơi, cậu để ý mấy bạn này hộ cháu với nhé!”
Nói xong, Hạ Thẩm Châu cũng chạy biến mất.
Mấy cô bé đứng bên cạnh bắt đầu nhìn Thẩm Lục đắm đuối: “Cậu ơi, sao ai ở nhà này cũng đẹp thế ạ?”
“Đại loại là do cháu trai giống cậu thôi.” Thẩm Lục chạm tay lên mặt mình, trả lời.
Thẩm Viễn rõ ràng là con anh, mà trông lại không giống anh bằng Hạ Thẩm Châu.
Đứa trẻ càng lớn thì trông lại càng giống mẹ ruột của nó.
Còn đang nói chuyện, thì Thẩm Viễn và Thẩm Mạch cũng bước tới.
Hai đứa cũng đến tìm Thẩm Hà!
“Ba ơi, chị đâu ạ?” Vốn là fan hâm mộ cuồng nhiệt của Thẩm Hà, Thẩm Mạch mở to mắt, tha thiết nhìn Thẩm Lục.

Nó đã mất không biết bao nhiêu thời gian để tìm Thẩm Hà mà vẫn không thấy! Huhu, chị không quan tâm tới Tiểu Mạch, Tiểu Mạch buồn lắm.
“Đến phòng tập rồi!” Thẩm Lục lại trả lời.
“Vậy gặp ba sau nha!”

Thẩm Viễn kéo em gái nó chạy vèo đến phòng tập.
Bởi vậy, lúc này phòng tập ồn ào vô cùng.
Sau một lúc, mấy đứa trẻ đều đã đến cả.
Lúc sau Văn Giản Thanh biết chuyện, cũng kéo Phạm Đậu Đậu và Phạm Đinh Đinh đi theo.
Trong phòng tập, Thẩm Duệ và Sùng Minh đã thay sang trang phục chiến đấu, bắt đầu so tài với nhau.
Vóc người Sùng Minh rất cao lớn, nên người khác nhìn vào sẽ cảm thấy sức mạnh của của hắn vô cùng kinh khủng.
Trái lại, Thẩm Duệ mới mười sáu tuổi, chiều cao và cơ bắp còn chưa phát triển hết, nên khi đứng cạnh Sùng Minh trông yếu hơn rất nhiều.
Nhưng đến lúc so tài, khả năng của Thẩm Duệ lại khiến cho người khác hêt sức kinh ngạc!
Thẩm Duệ biết điểm mạnh cũng như điểm yếu của mình, nên không đối đầu trực diện với Sùng Minh, mà mượn lực đả lực để đối phó với hắn.
Như vậy, dù Sùng Minh muốn thắng Thẩm Duệ trong một khoảng thời gian ngắn cũng không được.
Thẩm Hà đứng cạnh cổ vũ cho bọn họ, mà những đứa trẻ khác cũng hò hét không ngừng.
Ở ngoài, Thẩm Thất dạo quanh một vòng.

Cô nghĩ bụng, mấy đứa trẻ đâu rồi nhỉ?
Bình thường vào những dịp thế này, lẽ ra chúng đã quậy phá ầm ĩ cả lên rồi, mà sao hôm nay lại yên tĩnh thế?
Không bình thường chút nào!
Một lúc sau, có người đến báo với Thẩm Thất rằng Thẩm Duệ đang đấu với Sùng Minh ở phòng tập, sau đó mọi người cũng đến đó xem cả!
Thẩm Thất đỡ trán.
Thôi được rồi, Thẩm Duệ lúc nào cũng hăng hái so tài với Sùng Minh mà!
Thẩm Thất vừa định đến đó, thì lại nghe có người báo: “Công chúa nước E, Vu Tiểu Uyển đã đến.”
Bởi vậy, Thẩm Thất đành bỏ qua ý định đến phòng tập tìm người, đi lên đón Vu Tiểu Uyển.
Vu Tiểu Uyển vừa vào thì liền cúi người chào Thẩm Thất: “Chào chủ tịch hội đồng quản trị.”
“Chúng ta đang ở nhà, đừng khách sáo như thế.” Thẩm Thất kéo Vu Tiểu Uyển đứng dậy, nói: “Tiểu Uyển càng ngày trông càng đẹp ra.”
Vu Tiểu Uyển khẽ cười, đáp lời: “Cháu ở đây đã nhiều năm, được cô quan tâm chăm sóc nhiều.

Giờ cháu cũng không biết kể sao cho hết những công ơn của cô nữa.”
“Chúng ta đều là người nhà cả, không cần khách sáo.” Thẩm Thất cười nói, chuyển chủ đề câu chuyện: “Nếu cuộc sống có khó khăn gì, thì cứ bảo với cô.

Đừng khách sáo.


Dạo này quan hệ của cháu với Eddie tốt chứ?”
Vu Tiểu Uyển khẽ thở dài, cúi đầu trả lời: “Như cô thấy đấy ạ, lúc đó cháu và Eddie...!Thực ra chuyện cũng qua rồi.

Bất kể chúng cháu là người xa lạ hay kỵ nhau như nước với lửa, thì tương lai cũng sẽ không thay đổi.

Vậy nên, giữa xa lạ và ghét bỏ nhau, cháu thà chọn một người xa lạ.

Như vậy thì cuộc sống vài chục năm sau này sẽ không quá khó khăn.”
“Công chúa hoàng tộc các cháu ai cũng phải chịu kết cục như vậy sao? Không có ngoại lệ nào hay sao?” Thẩm Thất hỏi, cô không muốn đứa trẻ mà mình đã chính mắt dõi theo sự trưởng thành của nó, từ khi còn là một đứa bé cháu cho đến lúc đã trở thành thiếu nữ, lại phải biến thành vật hi sinh trong một đám cưới chính trị.

Như vậy thực sự quá tàn nhẫn.
“Không có đâu ạ.” Vu Tiểu Uyển mỉm cười lắc dầu: “Số phận của chúng cháu đã được quyết định từ khi mới sinh ra rồi.

Ngay lúc vương quốc mới thành lập, đã quyết định tất cả công chúa đều sẽ được đem gả cho mục đích chính trị.

Qua nhiều thời kỳ, quy định này vẫn không bị hủy bỏ.

Vậy nên ngay lúc cháu nhận thức được mọi việc, thì cháu đã biết rõ tương lai của mình sẽ ra sao.

Mấy năm nay, hoàng tộc chấp nhận cho cháu học ở học viện quý tộc Duệ Hòa đã là khoan dung lắm rồi.

Trong khi đó, tất cả các chị em khác của cháu đều không được may mắn như cháu, không được tự do ra ngoài vui chơi vài năm.

Họ đã sớm kết hôn và hoàn thành nhiệm vụ của mình từ sớm rồi.”