Thẩm Hà cũng nói: “Tôi đồng ý với ý kiến của anh trai.
Con người luôn hướng đến những tầm cao, không ai không muốn tạo ra một tương lai huy hoàng cho mình.
Đối với những đứa trẻ bình thường mà nói, bọn họ muốn thay đổi điều kiện của mình, chỉ có thể thông qua việc thi vào đại học, đến những trường đại học hạng nhất để tiến hành đào tạo chuyên sâu.
Tuy nhiên, không phải chỉ cần vào được trường nổi tiếng, là nhất định có thể có được lời mời làm việc của những doanh nghiệp đẳng cấp thế giới.
Bọn họ muốn vào những công ty lớn, còn phải có lý lịch cùng kinh nghiệm hoàn hảo.
Nhưng mà lý lịch và kinh nghiệm, không phải chỉ dựa vào học tập là có được.”
“Du học nước ngoài và kinh nghiệm làm việc ở Wall Street, những điều này không phải ai cũng hoàn thành được.
Có lẽ có rất nhiều người, cũng chỉ vì thiếu điều kiện này, hơn nữa không thể hoàn thành những điều kiện này, sẽ mất đi nhiều cơ hội hơn.
Các doanh nghiệp của chúng ta sẽ mất đi nhân tài, hơn nữa bọn họ cũng mất đi cơ hội để nổi lên.
Kiến nghị này của anh trai có thể giữ lại nhân tài, bồi dưỡng nhân tài, cũng cho bọn họ cơ hội cống hiến lại một cách tối đa nhất.
Hợp đồng sẽ quy định cho cả hai bên, tiến hành các hoạt động hỗ trợ đáng tin cậy nhất.”
“Kinh phí đầu tư của giai đoạn đầu sẽ rất lớn, anh trai vừa rồi không nhắc đến vấn đề chi phí.
Dựa theo nền tảng ý tưởng của anh trai, tôi bổ sung thêm phần dự toán về chi phí.” Thẩm Hà lấy là một cái USB, cắm vào máy tính, mở tài liệu ra giải thích: “Lúc tôi và anh trai thảo luận vấn đề này, nhân tiện tôi đã cùng anh Tiểu Nhiên đã ước lượng một chút về chi phí.
Chi phí này rất là cao, nhưng đối với học viện quý tộc Duệ Hà mà nói, không phải là phạm vi không thể chấp nhận được, Vì thế, khống chế rủi ro là điều cực kỳ cần thiết.
Một trong những phương pháp để tránh rủi ro chính là quy định hợp đồng mà anh trai vừa nhắc tới.
Tôi rất đồng ý với suy nghĩ này của anh trai.
Nếu nhân tài mà chúng ta bồi dưỡng vi phạm hợp đồng, chúng ta có quyền bắt đối phương bồi thường về kinh tế cũng như bồi thường trang thiết bị gấp mười lần.”
“Đây là chi phí ước lượng của một học sinh bình thường được bồi dưỡng từ giai đoạn trung học phổ thông đến đại học và nghiên cứu sinh.
Dựa vào chí phí đầu tư kinh tế cơ bản nhất mà tính, bồi dưỡng cho một người từ bảy đến mười năm thì chi phí được phân ra từ năm đến mười triệu đô la Mỹ.
Nói cách khác, một khi đối phương vi phạm hợp đồng, sẽ phải trả 50 triệu đô là Mỹ hoặc 100 triệu đô la Mỹ đối với tiền vi phạm hợp đồng cộng với từ một trăm đến hai trăm triệu tiền bồi thường trang thiết bị.
Chi phí này là rất cao.
Có thể nói, nếu những công ty khác muốn cướp người thì phải cân nhắc về vấn đề thanh toán tiền vi phạm hợp đồng.
Như vậy, về cơ bản có thể giữ được nhân tài.”
“Cho nên, lúc chúng ta tuyển sinh, phải nói với đối phương rõ ràng.
Một khi tham dự cuộc thi tuyển chọn của chúng ta, vậy thì phải ký kết một loạt hợp đồng.
Ký xong hợp đồng rồi, thì phải chịu trách nhiệm về những quy định đã ký hết.
Sở dĩ chúng ta tiến hành tuyển chọn từ giai đoạn trung học phổ thông, thứ nhất là bởi vì học sinh ở cấp trung học phổ thông đã có đầy đủ năng lực hành vi dân sự, có tư duy của riêng mình, có thể quyết định tương lai của chính mình.
Thứ hai, nền tảng của giai đoạn trước, ở những trường bình thường cũng có thể hoàn thành, không nhất thiết phải nắm rõ những môn học, ngành học của bọn họ từ cấp mầm non.
Dù sao thì chúng ta là doanh nhiệp, chúng ta phải suy nghĩ cân nhắc về chi phí.”
Thẩm Thất nhìn Thẩm Duệ và Thẩm Hà ăn nói đĩnh đạc, phát biểu của bọn họ được tất cả những cổ đông có mặt nhất trí tán thành.
Thẩm Thất cảm thấy rất vui mừng.
Nhìn bọn trẻ mới mười sáu tuổi mà đã ưu tú như thế, cô bỗng nhiên cảm thấy tầm nhìn có chút mờ.
Những cổ đông nghe xong lời phát biểu của Thẩm Duệ và Thẩm Hà, liền bắt đầu nhao nhao thì thầm với nhau.
Sau khi mọi người thảo luận xong, liền bắt đầu tiến hành bỏ phiếu biểu quyết.
Đề nghị của Thẩm Duệ và Thẩm Hà nhận được toàn bộ phiếu thông qua.
Cuộc họp kết thúc, Thẩm Duệ và Thẩm Hà vui vẻ ôm lấy nhau.
Tuy rằng hai anh em đã xa nhau hơn mười năm, nhưng sự ăn ý vẫn còn.
Mấy ngày nay, hai người luôn tìm tòi tài liệu để làm báo cáo, chính là muốn khi Thẩm Duệ trở về trường, sẽ khắc phục khó khăn thật hoàn hảo.
Bọn họ muốn khiến cho những cổ đông nhớ kỹ, cậu - Hạ Thẩm Duệ thiếu gia của Hạ gia đã thực sự quay trở lại.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Thẩm Thất nhìn hai đứa con của mình, nói: “Thấy báo cáo này của các con, mẹ coi như cũng yên tâm rồi.
Bao nhiêu năm, cuối cùng cũng không bồi dưỡng các con vô ích.”
Thẩm Hà ôm lấy cánh tay Thẩm Thất mà làm nũng: “Mẹ cứ luôn coi thường bọn con.
Mẹ yên tâm đi.
Con và anh trai sẽ không làm mẹ thất vọng đâu.”
“Cái con quỷ ranh này.” Thẩm Thất véo nhẹ chóp mũi của Thẩm Hà: “Chắc mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tốt đúng không?”
Thẩm Hà lè lưỡi làm mặt quỷ.
“Được rồi, các cổ đông đã bỏ phiếu thông qua, các con có trách nhiệm lập ra một cái mục tiêu và báo cáo tuyển sinh hoàn hảo.
Buổi tối nhớ về nhà ăn cơm sớm.” Thẩm Thất nói: “Mẹ về trước, có chuyện gì thì gọi điện cho mẹ.”
“Được, mẹ, bọn con nhất định sẽ về sớm.” Thẩm Duệ đi qua ôm lấy Thẩm Thất một cái.
Cảm giác được con trai và con gái mình ôm, quả thực là vô cùng ấm áp.
Tiễn Thẩm Thất xong, Thẩm Hà dùng khủy tay thúc Thẩm Duệ một cái: “Anh, mấy ngày hôm nay anh đều bận làm báo cáo, lúc nào anh mới hẹn Tiểu Uyển thế?”
Thẩm Duệ nhất thời nở nụ cười, véo chóp mũi của Thẩm Hà: “Mẹ nói không sai mà, cái con quỷ ranh này.
Chuyện của anh không cần em quản.”
Thẩm Hà le lưỡi: “Anh tưởng rằng em muốn quản ư.
Em là sợ người khác cướp mất Tiểu Uyển.
Người con gái tốt như thế, bị người khác cướp đi rồi, anh đừng có mà hối hận.”
“Yên tâm, thứ thuộc về anh, không ai có thể cướp đi được.” Thẩm Duệ khí phách trả lời: “Em nên quản cho tốt chuyện của mình đi.”
Thẩm Hà khó hiểu nhìn cậu: “Em có thể có chuyện gì? Cũng không có ai theo đuổi em.”
Thẩm Duệ bất đắc dĩ lắc đầu.
Cái cô em gái này của mình thật là.
Mãi mãi cứ là kiểu ngoài cuộc thì tỉnh táo, trong cuộc thì u mê như thế.
Tư Nhiên ở bên cạnh cô mười mấy năm trời, cô lại không phát hiện ra.
Hoàng tử Joel vì cô mà chuyển trường về trong nước, cô cũng không phát hiện ra.
Ừ, dù sao thì cậu cũng sẽ không nhắc cho Thẩm Hà đâu.
Em gái cậu, cũng không dễ theo đuổi như thế.
Thẩm Hà lập tức nói: “Anh, bước tiếp theo anh định làm gì?”
Thẩm Duệ nghĩ một chút liền nói: “Đã muốn làm kiểm tra đánh giá, vậy thì hoạt động này phải làm càng lớn càng tốt.
Thuận tiện có thể quảng cáo cho tập đoàn tài chính Hạ thị.
Chiêu cáo thiên hạ, để cho cả thể giới thấy được sự kiên quyết của tập đoàn tài chính Hạ thị cũng như thực lực của học viện quý tộc Duệ Hà.
Đề xuất của anh là, làm một cuộc sát hạch thí điểm trên toàn thành phố.
Quả nhiên là một công trình lớn.
Có điều, anh của em nói là làm.
Được rồi, em đã nhắc nhở anh như thế, anh đâu dám không nghe lời khuyên của em chứ? Chỗ này giao cho em, anh đi tìm Tiểu Uyển nói chuyện một chút.”
Nói xong, Thẩm Duệ xoay người bước đi.
“Anh, anh, anh...” Thẩm Hà ở phía sau nhắc nhở: “Tiểu Uyển là công chúa nước E, hôn nhân của cô ấy không thể tự quyết định.
Anh phải sớm ra tay đấy.”
“Biết rồi.” Thẩm Duệ vẫy vẫy tay, tiêu sái xoay người rời khỏi.
Nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Duệ, Thẩm Hà nhịn không được mà nói: “Vẫn là anh trai của mình đẹp trai nhất.
Quá đẹp trai rồi.
Có anh trai và em trai đẹp trai như thế, mình cảm thấy tương lai tìm bạn trai cũng rất khó khăn.”
Thẩm Hà ôm tài liệu đi ra ngoài, chưa đi được mấy bước, liền nghe thấy tiếng của hoàng tử Joel ôn nhu vang lên bên cạnh: “Cũng chờ được cậu rồi.
Muốn uống một ly không?”