Phan Nhuận bất lực mà chống lấy hai má nhìn Thẩm Thất nói: “Đại thiếu phu nhân của em, đây là chuyện tự tin với không tự tin sao? Tình hình của Phạm Ly, chị cũng rất rõ.
Anh ấy trước giờ rất ghét sự tiếp cận của phụ nữ, nên nói, chị và em, đều là ngoại lệ, em đã thấy mãn nguyện.
Năm năm nay, hai chúng em mãi cứ tương kính như tân, anh ấy bảo vệ vị trí của em trong giới giải trí, em bảo vệ sự tôn nghiêm của anh ấy.
Chúng em chính là ăn ý như thế mà bảo vệ mối quan hệ này.”
“Nhưng trải qua chuyện hôm đó, chút cân bằng vi diệu giữa em và anh ấy đã bị đập vỡ.
Em từ một người phụ nữ không khiến anh ấy căm ghét, trở thành người phụ nữ xâm phạm đến cơ thể anh ấy, đây có thể không sao sao? Tình hình Phạm Ly có chút phức tạp, thiếu phu nhân người cũng hiểu rõ.
Nhiều năm như vậy, muốn Phạm Ly hòa nhập vào hàng ngũ người thường, nhưng vẫn không có kết quả gì.
Em có tài đức gì, có thể phá vỡ giới hạn của anh ấy, còn nhận đươc sự tha thứ của anh ấy chứ?’
“Sau khi mà xảy ra chuyện đó, em đã làm chuẩn bị tâm lý đầy đủ.
Em biết, giây phút mà em chạm vào cơ thể anh ấy, thì sự cân bằng giữa em và anh ấy đã bị đánh vỡ, tình cảm giữa em và anh ấy đã đặt dấu chấm hết.
Phạm Ly thật sự là người đàn ông tốt.
Nên nói, đàn ông Phạm gia ở bên ngoài đều rất phong độ.
Không cần biết là Phạm Thành hay Phạm Ly, họ đối với phụ nữ mãi luôn là lịch sự nho nhã.”
“Em không muốn để ký ức tốt đẹp của bọn em trở thành kết cục lúng túng.
Cho nên, em lựa chọn chủ động biến mất.
Như vậy nếu như ngoài kia có chỉ trích, thì em sẽ nói là lỗi của em, là em từ bỏ Phạm Ly.
Như vậy, sẽ không có ai đi tổn thương Phạm Ly.
Bí mật này của Phạm Ly, cũng sẽ không bị người ngoài biết được.” Phan Nhuận nói ra một tràng: “Nhưng nếu em ở lại, thì nhất định phải đối mặt với tình cảnh lúng túng chính là chia tay.
Không cần biết là ai đưa ra, đều sẽ rất khó xử cho đối phương.
Phạm Ly mãi luôn bảo vệ thể diện cho em, em tại sao không thể giữ lấy tôn nghiêm cho anh ấy chứ?”
“Em có thể đứng vững trong giới này từ diễn viên chuyển sang ông chủ, Phạm Ly giúp em rất nhiều.
Em không được xem như là người tốt, nhưng em biết tri ân đồ báo.
Cùng Phạm Ly bên nhau năm năm, không ai dám dùng quy tắc ngầm với em, cũng không có ai dám gây khó dễ cho em.
Những khó khăn lúc trước bổng nhiên đều được hóa giải.
Em biết, đây đều công sức của Phạm Ly.
Anh ấy làm nhiều như thế, em làm chút chuyện này, thì có tính là gì chứ?”
“Có lẽ người sẽ cười nhạo em nhút nhát, không dám đối mặt.
Đúng thế, em hừa nhận.
Lá gan của Phan Nhuận em thực sự không lớn như tưởng tượng, em thật sự không cách nào đối mặt với tình cảnh đó.
Cho nên, em như con đà điểu vậy, lựa chọn chạy trốn.
Dùng hành động này để bảo vệ sự tôn nghiêm cuối cùng của em.
Em nghĩ, thiếu phu nhân người có thể hiểu được đúng không?”
Thẩm Thất gật đầu, nói: “Chị có thể hiểu được.
Nhưng, có một chuyện em nghĩ sai rồi.’
“Chuyện gì?” Phan Nhuận không hiểu mà nhìn cô ấy.
“Phạm Ly không có ý nghĩ chia tay với em.
Ngược lại, cậu ấy muốn tiếp tục mối tình cảm này.” Thẩm Thất cười nói: “Cho nên, em đều nghĩ sai cả rồi.
em nghĩ sai về bản thân, cũng nghĩ sai về Phạm Ly.
Thực ra mấy hôm nay cem ở bên ngoài, em cũng không tốt gì, không phải sao? Em dám nói, em đối với Phạm Ly chỉ có cảm kích chứ không có tình cảm nào khác không? Nếu như chỉ có cảm kích, thì tại sao khi em chạy bộ mà tâm trạng rối bời đến tai nghe cũng không cắm xong, lại không hề phát hiện ra chứ?”
Phan Nhuận cả người ngây ra.
Cô ấy không ngờ Thẩm Thất nói ra những lời này.
Đúng thế, mấy hôm nay tâm trạng cô ấy rối bời.
Làm chuyện gì cũng không tập trung được.
“Chị nói Phạm Ly anh ấy...” Phan Nhuận cứ nghĩ rằng mình nghe lầm, không kiềm được hỏi lại lần nữa: “Anh ấy không muốn chia tay, chuyện này sao có thể chứ?”
“Đúng thế, chính xác tuyệt đối!” Thẩm Thất than nhẹ một hơi, nói: “Cậu ta không những không muốn chia tay, hơn nữa còn muốn tiếp tục nghiêm túc mà đi tiếp với em.
Phan Nhuận, chị muốn hỏi em một câu, nếu như có một hôm, để em trở thành thiếu phu nhân Phạm gia, em đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện này chưa?”
Phan Nhuận bị dọa đến liền đứng dậy, cả buổi trời chưa tỉnh người.
Làm thiếu phu nhân Phạm gia?
Trời ạ!
Chuyện này nghĩ cũng không dám nghĩ!
Đông Tiểu Tiểu và Mộc Thanh mãi dòm ngó vị trí đó, sao có thể thuộc về mình?
Phan Nhuận thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn mình, giờ mới hoảng loạn mà ngồi trở về, nói: “Xin lỗi, em thất lễ rồi.”
Thẩm Thất cười lắc đầu.
Phan Nhuận có phản ứng này, là chuyện có thể hiểu được.
“Em là người phụ nữ thông minh.
Hôm nay chị đến đây nói với em những chuyện này, thực ra, em có thể đã nghĩ đến.” Thẩm Thất tiếp tục nói: “Đúng thế, chị là cố tình đến tìm em, chứ không phải tình cờ gặp gỡ với em.
Chị là đươc sự nhờ cậy của người khác.
Phạm Ly nói với chị, cậu ấy rất muốn nghiêm túc cùng em bên nhau mãi không xa rời.
Cậu ấy nhờ chị hỏi em, em có đồng ý không? Em nên biết, nếu em và Phạm Ly bên nhau, thế thì tương lại của em đều sẽ xảy ra biến đổi hàng loạt.
Đối với việc tôn trọng phụ nữ, cậu ta muốn nghe lời thật lòng từ trái tim em.”
Phan Nhuận liền im lặng.
Cô ấy không phải trẻ con.
Cô ấy đã ba mươi bảy tuổi.
Đối với người bình thường mà nói, tuổi tác đã rất lớn.
Tất nhiên, đối với diễn viên mà nói, cô ấy còn đang trong thời điểm đỉnh cao, còn một đoạn đường khá đài dể đi.
Nhìn quen nhiều sự li hợp, gặp nhiều sự phản bội và tổn thương.
Trong giới giải trí nhiều nhất.
Từ tận đáy lòng mà nói, trong năm năm nay Phan Nhuận bên cạnh Phạm Ly, cô ấy chưa từng mong đợi có thể cả dời cả kiếp chỉ có hai người với Phạm Ly.
Cô ấy chỉ đem sự bên nhau mỗi ngày, xem như là ngày cuối cùng đáng trân trọng trước khi chia tay.
Cô ấy thật sự thật sự chưa từng nghĩ qua chuyện sau này có thể kết hôn với Phạm Ly.
Cô ấy không dám nghĩ.
Phạm gia là gia đình như thế nào?
Cô ấy lại có xuất thân như thế nào?
Nhìn Thẩm Thất, nhìn Lưu Nghĩa.
Họ đều có bối cảnh của mình, cho nên mới xứng với Hạ gia và Văn gia kiêu ngạo thế kia.
Phan Nhuận cô ấy thì có gì chứ? Cái gì cũng không có.
Làm sao mà xứng?
“Để em suy nghĩ thật kĩ.” Phan Nhuận hoảng hốt mà nhìn ngoài cửa sổ, sự mơ hồ trong đáy mắt khiến Thẩm Thất có chút đau lòng.
“Xin lỗi, em bây giờ vẫn chưa cho chị đáp án được.” Đôi tay của Phan Nhuận không tự giác mà ôm lấy cánh tay mình, cố gắng khiến cho mình bình tĩnh lại, trên gương mặt cô ấy chăm sóc như thiếu nữ vậy, đầy sự hoang mang và không dám tin.
“Không sao.
Chị vẫn cò ở lại Hawaii hai ngày.
Chị hy vọng sau hai ngày, có thể cho chị một câu trả lời.
Không cần biết câu trả lời ra sao, chị đều sẽ tôn trọng sự lựa chọn của em.” Thẩm Thất nghiêm túc trả lời: “Em có quyền lợi lựa chọn cuộc sống, chấp nhận hoặc từ chối, đều là quyền tự do của em.
Chi tin rằng, Phạm Ly cũng là có ý này.
Cậu ấy vốn dĩ muốn đích thân tới, nhưng xuất phát từ việc bảo vệ ý nguyện của em, vẫn để chị đến.
Nói cho cùng, em là ảnh hậu, không phải người bình thường.
Nếu như bị tụi chó săn phát hiện bọn em tranh cải ở Hawaii.
Thì điều đó sẽ đem đến ảnh hưởng không bao giờ xóa được cho em.”