Thẩm Hà ngẩng đầu nhìn sang.
Chỉ thấy hoàng tử Joel với bộ đồng phục trường màu tím nhạt mà đứng thẳng người, đôi mắt màu xanh càng linh động, ngũ quan tinh tế tuyệt mỹ, càng giống với hoàng tử trong cổ tích.
Tuy rằng năm năm không gặp, nhưng Thẩm Hà vẫn có thể với ánh nhìn đầu tiên liền nhận ra cậu ấy.
Thẩm Hà trước giờ tinh nghịch, đột nhiên liền xấu hổ.
Cô bé chậm rãi đứng dậy, cứ thế nhìn cậu ta.
Cô bé cũng không ngờ rằng lại gặp cậu ấy ở Hawaii, tất cả như đang nằm mơ vậy.
Sau lưng hoàng tử Joel đi theo đám tùy tùng, liền hành lễ với Thẩm Hà: “Chào Hạ tiểu thư.”
Thẩm Hà liền kéo lấy váy mà chào lại: “Xin chào.”
Hoàng tử Joel liền mĩm cười, gật đầu nói: “Tiểu Hà, lâu lắm không gặp.”
“Đúng thế, thật sự lâu lắm không gặp.” Thẩm Hà có chút ngại ngùng: “Anh trông đẹp hơn lúc nhỏ nữa!”
“Em cũng thế.” Hoàng tử Joel khẽ bật cười: “Em hình như càng tinh nghịch hơn.
Anh thường thấy tin tức của em.”
Thẩm Hà có chút ngại mà cười.
“Có ngại khi anh ngồi cùng không?” hoàng tử Joel mĩm cười hỏi.
“Tất nhiên là không, mời ngồi.” Thẩm Hà liền mời hoàng tử Joel ngồi xuống: “Một mình em dùng bữa cũng buồn, nếu như anh không ngại, có thể cùng dùng bữa.”
“Được.
Mời nhau không bằng tình cờ gặp, chọn ngày không bằng gặp ngày, thế thì anh không khách sáo nữa.” Khóe môi hoàng tử Joel ngập tràn ý cười, cứ thế khiến người ta như đứng trong gió xuân vậy.
Thẩm Hà nhìn tới có chút ngây ra.
Anh trai nhỏ đem đến cho người ta cảm giác thật tuyệt!
Anh ấy không có khí phách như anh hai, cũng không nghịch ngợm như em trai, sự đẹp đẽ của anh ấy vừa phải.
Hoàng tử Joel ngồi đối diện Thẩm Hà, đưa tay thêm nước cho Thẩm Hà.
“A, cám ơn.” Thẩm Hà liền có chút ngại: “Em thất lễ quá.”
“Không có, có thể phục vụ em, là niềm vinh hạnh của anh.” Hoàng tử Joel cười híp mắt nhìn cô bé.
“Anh cũng đến Hawaii nghỉ mát sao?” Thẩm Hà không kiềm được hỏi.
“Anh sao?” hoàng tử Joel cười với ý vị sâu xa.
Cậu bé ấy tất nhiên không phải đến nghỉ mát.
Cậu bé ấy là bởi vì nghe nói Thẩm Hà đến Hawaii, nên cố tình đến đây đợi cô bé!
Cũng như Thẩm Thất cố tình đợi Phan Nhuận ở Hawaii vậy, cậu bé cố tình ở đây đợi Thẩm Hà.
“Xem là như vậy.” Hoàng tử Joel mĩm cười nói: “Hoặc nói thượng đế an bài anh ở đây gặp được em.”
Thẩm Hà liền bật cười theo: “Anh Joel càng ngày càng khéo ăn nói.”
“Không biết em tính ở đây bao lâu? Nếu em đồng ý anh có thể làm hướng dẫn viên của em?” hoàng tử Joel mĩm cươi nói: “Anh sẽ làm một người hướng dẫn viên tận tình.”
“Nhưng anh Joel đâu phải là người Hawaii.” Thẩm Hà kinh ngạc nhìn cậu bé: “Anh làm sao làm hướng dẫn viên?”
“Bởi vì anh ở Hawaii cũng có một căn biệt thự gần biển, khi rảnh rỗi anh cũng qua đây ở một thời gian.” Hoàng tử Joel giải thích nói: “Anh bỏ đi quyền thừa kế vương vị, lựa chọn thừa kế về mặt kinh tế.
Cho nên, sản nghiệp anh có rất nhiều.”
Thẩm Hà với vẻ thì ra là thế mà gật đầu.
Nước Y, là một nước có chế độ rất thần kỳ.
Giàu có hùng mạnh.
Tuy ràng diện tích đất nước không lớn, nhưng trong nước lại có tài nguyên hiếm có nhất trên toàn cầu.
Thêm sự diện dạo đẹp đẽ của địa hình, cho nên ngành du lịch của quốc gia cũng rất phát đạt.
Một số lễ hội thời trang lớn cũng lựa chọn quốc gia này mà tổ chức, thế là cứ thế phát huy, kinh tế cả nước đều trở nên phát triển.
Joel thân là hoàng tử nữa Y, lựa chọn kế thừa kinh tế, thế thì anh ấy sẽ có rất nhiều sản nghiệp, cũng là chuyện đương nhiên.
Thẩm Hà không hiểu hỏi: “Nhưng anh Joel là nhị hoàng tử, là người thừa kế thứ hai hợp lý, tại sao là từ bỏ thừa kế vương vị chứ? Cho dù là thừa kế kinh tế, cũng không vinh dự bằng thừa kế vương vị!”
Joel không cách nào nói với Thẩm Hà, cậu bé thừa kế vương vị, thì không thể tự mình lựa chọn vương phi của mình.
Nói cho cùng, hoàng hậu của một nước không phải là chuyện dễ dàng như thế.
Cậu bé cũng không muốn ràng buộc vợ mình quá.
Vợ sau này của cậu bé, nhất định có thể sống một cách tự do mới được.
Có khi, làm hoàng đế không nhất định là thoải mái.
Làm vương gia lại có thể tự tại.
Joel hiểu rõ lý lẽ này, cho nên từ sau khi cậu bé gặp được Thẩm Hà, thì quả quyết lựa chọn từ bỏ thừa kế vương vị.
“Bởi vì, thừa kế vương vị không thú vị bằng thừa kế kinh tế.
Anh đối với kinh tế có hứng thú hơn.” Hoàng tử Joel trả lời nói.
Tùy tùng theo sau hoàng tử Joel, đều cười một cách sâu xa.
Cả hoàng thất đều biết, hoàng tử Joel là vì công chúa của Hạ gia mà từ bỏ kế thừa vương vị!
“Ồ, là vậy sao.” Thẩm Hà gật đầu: “Khó trách.
Em trai của em cũng là đứa mê tài, cậu em suốt ngày dạy em ấy xem sách kinh tế các loại.”
Hoàng tử Joel cười hỏi: “Thế em thích gì?”
Thẩm Hà lắc đầu, nói: “Mami nói em kế thừa tài hoa của bà ngoại, em càng thích những thứ thuộc về văn hóa nghệ thuật.
Em bái Ông Đường làm thầy học hội họa, sau đó bà ngoại lại giám sát em học thơ.
Em đều rất thích.”
“Thích là được.” Joel cười nói: “Em có thể làm bất cứ chuyện gì em thích.”
Lúc này nhân viên phục vụ của nhà hàng đem thức ăn qua, hai người vừa ăn vừa nói, trò chuyện vui vô cùng.
Mấy năm không gặp, sự thay đổi của Joel, thật sự khiến Thẩm Hà kinh ngạc!
Thẩm Hà cảm thấy ông anh của nhà mình đủ nghịch thiên rồi, không ngờ hoàng tử Joel tuy nhiên cũng có chỉ số thông minh cao không ngờ đến vậy.
Hai đứa trẻ tuy nhiên vui vẻ không gì bằng mà trò chuyện đủ thứ chủ đề trên bàn ăn.
Khi chia xa, hoàng tử Joel nói với Thẩm Hà: “Đây là số điện thoại bên đây của anh, mọi lúc đều có thể điện cho anh, chỉ cần em ở Hawaii.”
“Được.” Thẩm Hà nhận lấy danh thiếp mà hoàng tử Joel đưa cho, cười híp mắt trả lời: “Mami lần này đến đây, là có chuyện khác.
Có lẽ không có tâm trạng đi chơi cùng em, đến lúc đó phiền anh vậy.”
“Rất sẵn lòng.” Sau khi hoàng tử Joel nói xong, ánh mắt nhấp nháy, có chút khẩn trương nói: “Anh có thể ôm em một lúc không?”
Thẩm Hà liền ngây, sau đó cười dang rộng đôi tay.
Hoàng tử Joel nhẹ nhàng ôm Thẩm Hà vào trong lòng.
Cậu bé ấy ôm rất thanh lịch, cũng lại rất chu đáo.
Cậu bé ấy đưa đầu của Thẩm Hà nhẹ nhàng đặt vào ngực của mình, để cô bé nghe thấy nhịp đập của con tim vì cô bé mà đập mạnh.
Những người khác đều tự động mà tránh ra xa, để họ nói chuyện với nhau.
Gió của Hawaii, khiến người ta thoải mái.
Khí hậu nhiệt đới, hình như rất thích hợp để yêu đương.
Hoàng tử Joel nhẹ nhàng buông ra công chúa của cậu bé, mĩm cười nói: “Về sớm chút, đừng chơi lâu quá, nếu không thiếu phu nhân sẽ lo lắng cho em đó.”
“Ừm, thế em về đây.
Anh cũng nghỉ ngơi sớm.” Thẩm Hà vẫy tay cùng hoàng tử Joel: “Hôm nay gặp anh, em rất vui.”
“Anh cũng rất vui.” Hoàng tử Joel nhìn theo đưa tiễn Thẩm Hà rời khỏi.
Thân ảnh nhỏ bé của Thẩm Hà, bị ánh nắng kéo dài ra, dài đến tận đáy lòng của hoàng tử Joel.
Chờ cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy Thẩm Hà nữa, nụ cười trên mặt hoàng tử Joel mới dần thu lại, quay người nói: “Chúng ta về thôi.”
“Vâng, hoàng tử.” tùy tùng khom người đáp.
Nếu như nhị vương phi là tiểu thư Hạ gia mà nói, họ đều rất vui mừng.
Họ thật sự rất xứng đôi!