Lời của bà Cung Trân, khiến trong lòng Phạm Ly trở nên ấm áp.
“Mẹ đi đây.” Bà Cung Trân đứng dậy, quay sang nhìn ông Phạm và nói: “Chúng ta hãy tiếp tục chờ xem.”
Ông Phạm xoa xoa mu bàn tay, không dám hó hé tiếng nào.
Hôm nay, tâm trạng ai cũng không được tốt, không thích hợp đánh nhau, để hôm khác vậy!
Sau khi bà Cung Trân rời khỏi, ông Phạm mới ho một tiếng và nói: “Cũng trách ba chỉ vì cái lợi trước mắt, mà sốt ruột cho Phạm Ly có đứa con, ả Mộc Thanh này là do ba tìm về, ba sẽ chịu trách nhiệm.
Nếu như sau này đứa con thật sự có oán hận gì, thì để nó oán hận một mình ba được rồi.
Đợi khi nó lớn lên, đến lúc đó ba cũng già rồi.
Cho dù có oán hận hay không oán hận thì cũng chẳng sao cả.”
“Ba...”Phạm Thành Phạm Ly cùng lúc mở miệng nói: “Chuyện này không thể chỉ đơn thuần mà trách ba được.”
“Được rồi, các con về đi.” Ông Phạm xua xua tay: “Ba cũng mệt rồi, nếu Mộc Thanh đã bị mẹ con dẫn đi rồi, thì ba cũng không hỏi không quan tâm đến nữa.
Với tính khí của bả, ta mà hỏi đến nữa, thì chắc chắc sẽ có trận chiến xảy ra.
Phạm Ly, nếu con đã muốn kết hôn rồi, thì đương nhiên ba sẽ không thể nào khoanh tay đứng nhìn được.
Con yên tâm, hôn lễ của con, ba nhất định sẽ chuẩn bị thật ổn thoả cho con.”
“Dạ.” Phạm Ly gật đầu, và đưa mắt nhìn sang Phạm Thành trao đổi với nhau qua ánh mắt, rồi nói: “vậy tụi con về trước.”
“Về đi, về hết đi.” Ông Phạm xua xua tay, bảo họ đi về.
Phạm Thành Phạm Ly cùng nhau đứng dậy và rời khỏi.
Ông Phạm ngồi trên chiếc ghế sô pha, vẻ mặt ngơ ngác nhìn theo hình bóng của hai đứa con.
Những chuyện năm xưa từng li từng tí một mà hiện ra trước mắt.
Ông ấy với bà Cung Trân có thể xem là từ nhỏ đến lớn cùng nhau trưởng thành.
Bà Cung Trân lúc nhỏ giống như công chúa khổng tước đầy kiêu hãnh vậy, tính tình kiêu ngạo thẳng tính, luôn thích bắt nạt ông ấy.
Ông ta thân là công tử nhà họ Phạm, lại cam tâm tình nguyện cho bà ta bắt nạt.
Mỗi lần bị đánh cũng không đánh trả, bị mắng cũng không cãi lại.
Sau này trưởng thành rồi, cả hai ngưới cứ vậy mà tự nhiên trở thành một cặp đôi.
Lúc vừa mới kết hôn, cả hai người đều rất ngọt ngào với nhau.
Cùng nhau tay nắm tay thể hiện các hành động tình cảm ngọt ngào cho người khác ganh tị.
Sau này có thai rồi, đến khi kiểm tra phát hiện là thai song sinh, thì cả hai gia đình đều rất vui mừng.
Bà Cung Trân cũng từ đó càng trở nên kiêu ngạo hơn, tính tình càng trở nên xấu đi, có những lúc nói chuyện chẳng hề kiêng nể gì mà đâm thẳng vào điểm xấu của chồng mình mà bản thân cũng không hề hay biết.
Sau khi hai đứa con được sinh ra, bà ấy càng trở nên tệ hại hơn.
Về vấn đề dạy dỗ con cái, mà hai người nảy sinh sự bất đồng, thường xuyên cãi nhau và chiến tranh lạnh.
Cũng chính vì lần cãi nhau chiến tranh lạnh đó, mới dẫn đến cho Phạm Thành Phạm Ly gặp phải chuyện không hay.
Thật ra, cả hai người đều rất hối hận.
Nhưng cả hai đều là người rất giữ sĩ diện.
Vì vậy mới cãi nhau và dẫn đến ly hôn.
Có lẽ cũng chính vì giận dỗi, mà hai người đã nhanh chóng xây dựng một gia đình mới cho riêng mình, và hai đứa con Phạm Thành Phạm Ly đã trở thành hai vỏ trứng bị kẹp giữa khônh trung, không chừng một ngày nào đó không cẩn thận, thì trứng sẽ vỡ người sẽ mất.
Có thể đi trên con đường trắc trở cho đến bây giờ, tuy rằng Phạm Thành Phạm Ly có thể bình an trưởng thành, nhưng nút thắt trong lòng Phạm Ly làm thế nào cũng không thể gỡ ra được.
Đến sau này, bên cạnh nó cuối cùng cũng xuất hiện hình bóng của người phụ nữ, nhưng người phụ nữ đó lại chính là thiếu phu nhân của Hạ gia
Phạm gia chỉ còn có thể nóng lòng không thôi.
Ngay khi họ tưởng rằng cả đời này cũng sẽ không có hy vọng, và sau khi ép hai người họ làm cuộc mang thai trong ống nghiệm, đến lúc có lại hy vọng, thì Phạm Ly lại có cảm giác với Phan Nhuận.
Hơn nữa lại là lần đầu tiên có suy nghĩ muốn kết hôn.
Điều này đối với ông Phạm mà nói, chẳng phải không phải là một điều kinh ngạc sao?
Tuy rằng điều kinh ngạc này đã đến hơi muộn.
Nhưng, ông ấy cũng đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
Còn về phía Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh, Văn Nhất Phi sau khi rời khỏi, Thẩm Thất nói: “Đột nhiên cảm thấy như vậy cũng không phải là chuyện xấu, tuy rằng trong quá trình có hơi nguy hiểm.”
Hạ Nhật Ninh thì lắc đầu, nói: “Thật ra như vậy có chút cấp tiến rồi, Phạm Ly và Phan Nhuận đã ở bên nhau 5 năm nay, thật ra cậu ấy có thể tự cảm nhận được, cậu ấy đối với Phan Nhuận rất có cảm tình.
Chứ không chỉ vì hôm nay Phan Nhuận đã đứng ra cứu giúp.”
Văn Nhất Phi tỏ ý tán thành: “Đúng vậy, trong 5 năm nay, Phạm Ly đối với Phan Nhuận cũng xem như là rất tốt rồi.
Đổi lại là ngày xưa, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ nữa.”
“Vì vây, thật ra đây là một câu chuyện nước chảy thành sông thôi.
Chỉ có thể nói, thời gian của hôm nay, đã tăng tốc thúc đẩy tình cảm của Phạm Ly đối với Phan Nhuận.
Nhưng mà, biểu hiện của Phan Nhuận hôm nay thật sự rất tốt.
Quá xuất sắc.” Hạ Nhật Ninh bình luận nói: “Vì vậy, Phan Nhuận chính là người phụ nữ đầu tiên gả vào Phạm gia, cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì.
À đúng rồi.
Tiểu Thất, em định nói với Phan Nhuận chuyện này như thế nào?”
Thẩm Thất vặn vặn cái cầm và nói: “Thì đi thẳng vào vấn đề mà nói thôi, giống như những người trước kia làm mai vậy! Hai người đó rõ ràng có tình cảm với nhau, giờ đây chỉ cần có người chọc xuyên cánh cửa sổ giấy ấy đi là được chứ gì.
Vì vậy, chuyện này, đơn giản!”
Lời Thẩm Thất nói thì nói vậy, nhưng đợi đến khi cô ấy thật sự đi kiếm Phan Nhuận, thì lại nghe được tin Phan Nhuận đi Mỹ rồi!
Lúc đó Thẩm Thất cũng bị ngớ người ra đó!
Phan Nhuận đi Mỹ rồi sao?
Sao lại đột ngột như vậy?
Thẩm Thất lập tức đem chuyện này nói với cô trợ lý đắc lực Tư Y Cẩm của mình, Tư Y Cẩm suy nghĩ một hồi, liền nói: “Chuyện này cũng không khó hiểu, khi Phan Nhuận vì Phạm Ly làm ra những chuyện này, thì sẽ ôm trạng thái quyết đánh đến cùng, có nghĩa là, một khi sự việc này được giải quyết, thì sẽ phải đối mặt với kết cục chia tay, có lẽ cô ấy không muốn trực tiếp đối mặt với kết cục này, mà lựa chọn sự trốn tránh, dùng thời gian và khoảng cách để hoàn thành cuộc chia tay này.
Như vậy, cả hai người cũng sẽ không bị mất mặt, cũng xem như là đã bảo vệ được thể diện cuối cùng của đối phương.
Phan Nhuận này, xem thể diện quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Bất luận là của mình hay của người khác, cô ấy đều rất giỏi bảo vệ thể diện.”
Nghe Tư Y Cẩm phân tích như vậy, Thẩm Thất liền cảm thấy rất có lý.
Thẩm Thất chịu không nổi lắc đầu nói: “Thật ra sống như vậy cũng rất mệt.”
Tư Y Cẩm cười và nói: “Mỗi người đều có quy tắc sống của minh, không có cách đánh giá đơn thuần nào là đúng hay là sai.
Chỉ cần bản thân mình thích điều đó, vậy thì đã đủ rồi.”
“Chị tư nói rất có lý.” Thẩm Thất gật đầu nói: “Nhưng mà, em đã hứa với Phạm Ly sẽ giúp cậu ấy hỏi cưới rồi, mà bây giờ người lại không có ở trong nước, sao em xin hỏi cưới đây?”
Tư Y Cẩm vừa nói vừa cười: “Vừa đúng lúc đấy.
Thời gian gần đây không phải em luôn kêu gào đòi đi nghỉ dưỡng sao? Dẫn theo Tiểu Hà đi Hawaii nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Thất lập tức sáng mắt ra, liền ôm lấy Tư Y Cẩm và làm nũng: “vẫn là chị Tư thương em nhất!”
Tư Y Cẩm bị Thẩm Thất ôm lấy, vẻ mặt cười ha ha mê như điếu đổ.
Phan Nhuận vừa đến Mỹ, liền lấy điện thoại ra tắt nguồn.
Cũng không lên mạng, cũng không nhận email.
Để một mình nhốt trong khách sạn, một mình trong một căn phòng vắng lặng và ngây người ra đó.
Hôm đó, khi cô ấy rời khỏi, Phạm Ly không hề níu kéo cô ấy lại.
Thái độ ấy đã rất rõ ràng rồi?
Làm người, thì phải tự mình hiểu lấy.
Như vậy mà có thể bảo vệ được thể diện của cả hai người, thì cũng rất tốt rồi.
Phan Nhuận ngồi trên nền thảm, trên tay cầm lấy remote điều khiển từ xa, vô ý thức mà bấm loạn xạ.
chương trình này lại tiếp chương trình kia, chuyển đi chuyển lại trước mặt cô ấy, nhưng lại không có chương nào mà cô ấy có thể tập trung xem được.
Dứt khoát tắt cái ti vi đi, và ném cái remote kia sang một bên, sau đó cả người nằm trên thảm, trong đầu toàn những hình ảnh của thời gian 5 năm ấy không tài nào xua đi được.