Đã năm năm rồi, giữa cô với Phạm Ly cũng chưa thực sự có quan hệ đặc biệt gì cả.
Nhưng trong suốt năm năm qua, Phạm Ly đã luôn luôn che chở cho cô.
Cô không thể cứ thế mà rời đi được.
Cô không thể.
Những người đang có mặt ở đây đều không nói gì cả.
Trừ Phạm Thịnh ra, tất cả đều không ngờ được rằng năm năm qua họ không hề sống cùng nhau!
Thảo nào suốt năm năm, không hề có tin tức gì của Phan Nhuận cả.
Hóa ra là do họ vốn không hề ở bên nhau.
Phan Nhuận bỗng quay lại hỏi bác sĩ: “Giờ anh ấy phải phát tiết sao?”
“Đúng vậy, tốt nhất là phải làm ngay! Kéo dài thêm bao nhiêu là nguy hiểm bấy nhiêu.” Bác sĩ nghiêm túc nói: “Tôi đã châm cứu cho cậu ấy rồi, nhưng...”
“Tôi hiểu rồi.” Phan Nhuận nhanh chóng tháo giày cao gót ra, rồi bảo với những người khác: “Vậy phiền mọi người đóng cửa lại giúp tôi.”
Thẩm Thất thấy vậy liền nói: “Phan Nhuận, cô không sao chứ?”
Phan Nhuận lắc đầu, kiên quyết bảo: “Tôi là bạn gái anh ấy, tôi không thể mặc kệ anh ấy được.
Kể cả sau hôm nay có phải xa anh ấy, tôi cũng chấp nhận! Mọi người cứ ra ngoài đi!”
Thẩm Thất định nói thêm, thì Hạ Nhật Ninh đã kéo tay cô đi ra ngoài.
Phạm Thịnh và Văn Nhất Phi cũng đi theo.
Cả bác sĩ, y tá và những người khác cũng đi ra.
Giờ trong phòng chỉ còn Phan Nhuận và Phạm Ly đang hôn mê.
Phan Nhuận nhẹ nhàng cởi quần áo của mình xuống, thở dài nói: “Có thể đây là lần cuối hai chúng ta được ở bên nhau!”
Ở bên ngoài, mọi người đứng dựa vào khung cửa.
Sau nghe bảo vệ và trợ lý kể lại chuyện xảy ra, Phạm Thịnh vô cùng tức giận, định đi tính sổ với Mộc Thanh, cuối cùng bị Văn Nhất Phi ngăn lại.
“Con khốn! Dám bỏ thuốc Phạm Ly!” Phạm Thịnh như sắp phát điên đến nơi.
Từ nhỏ hắn và Phạm Ly đã lớn lên cùng nhau, nỗi đau của Phạm Ly hắn cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Nói cách khác, sức khỏe hắn hoàn toàn bình thường, nhưng vẫn không kết hôn với ai.
Đó là vì Phạm Ly!
Phạm Ly vẫn luôn suy nghĩ đến vấn đề của bản thân.
Nếu không thể giải quyết được chuyện này, thì hắn cũng không thể nào sống như một người bình thường được.
Thẩm Thất, Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi đều không thể giải quyết được chuyện này.
Ngay cả như vậy, mọi người vẫn cẩn thận không làm tổn thương lòng tự trọng của Phạm Ly.
Ai biết Mộc Thanh vốn không rõ sự tình, lại dám làm bừa, bỏ thuốc Phạm Ly!
Đây không phải là họa vô đơn chí hay sao?
Năm ấy, Phạm Ly bị người ta bỏ thuốc, suýt nữa thì bị làm nhục!
Đó là cơn ác mộng đã ám ảnh Phạm Ly không biết bao nhiêu năm!
Toàn bộ người nhà họ Phạm đều không dám nói chuyện này ra, vậy mà Mộc Thanh lại dám làm như vậy.
“Anh bình tĩnh đi.” Văn Nhất Phi ôm Phạm Thịnh, nói: “Kể cả muốn cô ta phải chết, thì cũng phải là Phạm Ly ra tay, chứ anh đi làm gì!”
Thẩm Thất lo lắng nói: “Tớ đang lo không biết sau khi Phạm Ly tỉnh lại thì sẽ ra sao đây? Sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ? Sao Mộc Thanh lại có loại thuốc này? Sao vệ sĩ của Phạm Ly lại bất cẩn như vậy?”
“Nhất định tôi sẽ điều tra rõ chuyện này.” Phạm Thịnh căm phẫn đấm vào tường, đau đớn như đứt từng khúc ruột.
Tất cả là do hắn không làm tròn bổn phận anh trai, không để ý Mộc Thanh!
“Điều tra thì vẫn phải điều tra.” Hạ Nhật Ninh bảo: “Ý của Tiểu Thất là sau khi Phạm Ly tỉnh lại, liệu cậu ấy có vì chuyện này tự nhốt mình lại một lần nữa hay không.
Dù sao hồi nhỏ khi chuyện đó xảy ra, cậu ấy cũng tự nhốt mình lại mất một thời gian.”
Hạ Nhật Ninh vừa nói xong, thì tất cả đều im lặng.
Đúng vậy, đây mới là chuyện mà mọi người lo lắng nhất.
Phạm Ly vất vả lắm mới có thể hồi phục được gần như người thường, ai nghĩ giờ lại xảy ra chuyện này cơ chứ?
“Chỉ mong không sao cả.” Thẩm Thất đan hai tay thành hình chữ thập: “Mong cho những bất hạnh mà Phạm Ly phải chịu đựng sẽ nhanh chóng biến mất.”
Thời gian cứ thế trôi từng giây từng phút.
Phạm Ly cuối cùng cũng tỉnh lại.
Hơi nóng trên người hắn đã giảm bớt.
Khi hắn giơ tay lên, thì lập tức hoảng hốt đến ngây người.
Hắn thấy một cô gái nằm co người bên cạnh mình, có vẻ vô cùng chật vật.
Khi hắn nhìn sang cơ thể mình, lại thấy quần áo vẫn chỉnh tề, tuy rằng có nếp nhăn, nhưng vẫn được mặc cẩn thận.
Đó là thứ bảo vệ lòng tự tôn của hắn.
Hắn không hề quên chuyện đã xảy ra, nhưng lại không biết sau hắn ngất đi, thì đã xảy ra những chuyện gì.
Trên cánh tay hắn có kim châm, vậy là Phan Nhuận cứu hắn sao?
Nhưng công hiệu của thuốc mạnh như thế, chỉ châm cứu thôi mà cũng đẩy lùi dược tính được hay sao?
Không phải trước khi đi Mộc Thanh đã nói, không còn kịp nữa rồi sao?
Vậy rốt cuộc hắn có làm gì Phan Nhuận hay không?
Phạm Ly trở mình, định đứng dậy.
Mà động tác của hắn lại khiến cho Phan Nhuận tỉnh giấc.
Phan Nhuận ngồi dậy.
Khi nhìn thấy Phạm Ly đã tỉnh lại, cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Phạm Ly không nói gì, chỉ nhìn Phan Nhuận.
Phan Nhuận buộc tóc lại, đứng dậy chỉnh lại quần áo rồi bảo: “Em biết rồi, qua hôm nay sợ là chúng ta sẽ phải chia tay thôi.
Xin lỗi nhé, em không thể làm như không biết được.
Nhưng anh yên tâm đi, anh không làm gì em đâu, em không để anh đụng đến em.
Em biết anh bị bệnh sạch sẽ, anh không thích đụng đến phụ nữ.
Nhưng vừa nãy cứu anh, em thực sự là bất đắc dĩ, em...”
Phan Nhuận vừa quay đầu lại, đã thấy ánh mắt Phạm Ly nhìn cô như sáng lên.
Bỗng nhiên cô không nói thêm được gì nữa.
“Em biết hết rồi sao?” Phạm Ly nhẹ nhàng hỏi.
Phan Nhuận gật đầu qua loa.
Đến lúc này rồi, không thừa nhận cũng có ích gì cơ chứ.
“Em biết cả những chuyện trong quá khứ của anh sao?” Phạm Ly hỏi tiếp: “Kể cả chuyện khủng khiếp kia?”
“Em không cảm thấy đó là một chuyện khủng khiếp, nó chỉ là cơn ác mộng của anh mà thôi.” Phan Nhuận sửa lại lời của Phạm Ly: “Em hiểu mà.
Vết thương sâu như thế cũng không thể dễ dàng khỏi hẳn được.
Nếu không, anh cũng sẽ không chờ đến tận lúc này...!Xin lỗi, em nói nhiều quá.
Lẽ ra em không nên tọc mạch chuyện của anh, em cũng không hề cố tình tọc mạch, chỉ là trong giới giải trí cũng không có gì bí mật cả, nên em cũng biết một ít.
Em xin đảm bảo với anh, hôm nay anh không hề đụng vào em một chút nào cả.
Anh vẫn trong sạch.
Em cũng biết, em đã biết quá nhiều bí mật rồi, em đã không còn tư cách ở cạnh anh nữa.
Vậy nên em sẽ đi.
Em cũng cam đoan sẽ không nói bất kì điều gì với người khác.”
Phan Nhuận đang định nói thêm, thì ánh mắt Phạm Ly lại nhanh chóng trở về với vẻ tĩnh lặng.
Hắn cắt ngang lời cô: “Cảm ơn em, cô gái của anh.”
Phan Nhuận mở to mắt, không biết trả lời thế nào.
“Đỡ anh dậy được không?” Phạm Ly nói.
Phan Nhuận lập tức đi chân trần bước đến, đỡ Phạm Ly dậy.
Ngay khi đứng vững, Phạm Ly liền ôm chầm lấy Phan Nhuận.
Phan Nhuận ngây người.
Cô nghĩ khi tỉnh lại, điều đầu tiên Phạm Ly làm sẽ là trách cứ cô, cắt đứt quan hệ với cô.
Dù sao thì cô cũng đã xâm phạm đến hắn.
Nhưng cô không ngờ rằng khi tỉnh dậy, điều đầu tiên hắn làm lại là ôm cô.
“Phạm Ly, anh không sao chứ?” Phan Nhuận lo lắng hỏi.