Dường như Phạm Ly đã hiểu lầm chuyện gì, nên mọi cố gắng của Mộc Thanh đều không có ý nghĩa gì với Phạm Ly.
Chỉ có người đàn ông bình thường mới mong vợ mình là người hiền lành dịu dàng, đảm đang, biết chăm con, phụng dưỡng người lớn tuổi, nhân tiện còn có thể kiếm được một khoản tiền lớn để gánh vác gánh nặng giúp hắn.
Người ở đẳng cấp khác như Phạm Ly còn cần những thứ này sao?
Những việc này hoàn toàn có thể giao cho người giúp việc làm.
Người vợ chỉ cần giữ cá tính độc lập cùng với tâm hồn đẹp là đủ rồi.
Giống như Thẩm Thất, Lưu Nghĩa, Tư Y Cẩm và Tần Trăn.
Bọn họ đều có tâm hồn độc lập, có chính kiến của mình và không cần dựa dẫm vào người khác.
Bọn họ đều biết rõ mình muốn cái gì, biết phải trân trọng cái gì.
Thẩm Thất biết nấu nướng, nhưng không suốt ngày quanh quẩn trong phòng bếp nấu cơm cho Hạ Nhật Ninh ăn.
Lưu Nghĩa không biết làm gì, nhưng Văn Nhất Phi vẫn yêu như vậy, chính là vì cô ấy có một tâm hồn đặc biệt.
Tư Y Cẩm càng hoàn hảo hơn, cô có thể lo toan hết việc nhà và việc công ty.
Vậy mà Tư Nhiên vẫn thích sống ở trang viên Cảnh Hoa với Thẩm Hà.
Tần Trăn là một cô gái rất có tài.
Tuy đã làm cho Thẩm Nhất, nhưng cô ấy vẫn không ngừng sáng tác tác phẩm của mình.
Mỗi người bọn họ đều có tâm hồn rực rỡ sống động.
Bọn họ không chỉ sống vì chồng con, mà còn phấn đấu để cuộc sống của mình càng phong phú và tươi đẹp hơn.
Chính vì như vậy nên chồng bọn họ mới yêu họ như ngày đầu tiên mới yêu.
Bởi vì bọn họ xứng đáng.
Mộc Thanh thì ngược lại.
Rõ ràng cô ấy đã được ăn học đàng hoàng, nhưng lại sống như một bà nội trợ những năm bảy mươi tám mươi của thế kỷ trước.
Cô đã bị lạc mất linh hồn của mình, không tìm thấy lý tưởng của bản thân.
Đặt toàn bộ hy vọng lên con cái, hòng dùng con để giữ chân một người đàn ông.
Nhưng cô không hề biết, đây là cách làm ngu ngốc và vô dụng nhất.
Người đàn ông chỉ quan tâm đến bạn vì tâm hồn mạnh mẽ của bạn, chứ không thương hại vì sự yếu đuối của bạn.
Hiện thực luôn tàn khốc và lạnh lòng như vậy.
Dĩ nhiên Phan Nhuận cũng là một cô gái thông minh.
Cô tự biết mình chưa từng học hay tốt nghiệp đại học nổi tiếng, nên cô không chọn con đường học hành mà chọn con đường sự nghiệp.
Cô ấy biết cách phát huy ưu thế của mình, dùng dự nghiệp để bao bọc mình.
Rõ ràng, Phan Nhuận là người rất thành đạt.
Cô đang học tập Thẩm Thất.
Vì thế, đây chính là điều mà Mộc Thanh thua kém Phan Nhuận.
Dù Phan Nhuận cũng có khuyết điểm, nhưng cô ấy còn ưu tú hơn Mộc Thanh gấp nhiều lần.
Do đó, Mộc Thanh mới chịu một cú sốc lớn, mang trong mình cảm giác thất bại nặng nề.
Vốn dĩ Mộc Thanh định lợi dụng Phạm Đinh Đinh để giữ Phạm Ly ở lại, sau đó nhân cơ hội bồi dưỡng tình cảm với hắn, để Phạm Ly nhìn thấy ưu điểm của cô.
Nhưng Mộc Thanh không ngờ Phan Nhuận cũng đến.
Bây giờ thì hay rồi, Phạm Đinh Đinh bị bệnh, còn cô thì suýt bị đuổi việc.
Đều tại ả Phan Nhuận kia!
Phạm Ly về thăm con trai, cô ta đi theo làm quái gì? Có phải con cô ta sinh ra đâu chứ!
Mộc Thanh càng oán hận Phan Nhuận hơn.
Mộc Thanh mang Phạm Đinh Đinh về biệt thự.
Trên đường đi, Phạm Đinh Đinh nghe nói lúc nó mê man thì ba có về thăm nó, nhưng chốc lát liền đi ngay.
Đôi mắt ngây thơ của Phạm Đinh Đinh dàn dụa nước mắt.
“Cô ơi, có phải vì cháu không có mẹ nên ba không thích cháu không?” Phạm Đinh Đinh bật khóc hỏi: “Vì sao ba đã đến thăm cháu rồi, lại không chờ cháu tỉnh lại rồi hãy đi?”
Trái tim Mộc Thanh đau đớn như bị kim đâm.
Rõ ràng cô là mẹ ruột của nó, mà không thể nhận con trai.
“Cô ơi, cháu nhớ mẹ! Các bạn khác đều có mẹ, đến anh trai cũng có mẹ.
Vì sao chỉ mỗi cháu là không có!” Phạm Đinh Đinh càng nói càng tủi thân: “Bác còn về thăm anh trai, vì sao ba không về thăm cháu? Anh trai có mẹ, vì sao cháu lại không có mẹ?”
Mộc Thanh không biết nên nói gì với con trai.
Phạm Đinh Đinh khóc, Mộc Thanh cũng khóc theo.
Có mấy lần cô thực sự muốn nói cho Phạm Đinh Đinh rằng cô chính là mẹ nó.
Nhưng vừa chạm phải ánh mắt cảnh cáo của tài xế, thì cô không dám nói.
Nếu cô dám nói chuyện này ra, thì e rằng cả đời cũng không được gặp con trai.
Loại chuyện đau khổ này, khiến cảm xúc của Mộc Thanh gần như sụp đổ.
“Cô xin lỗi, cô xin lỗi, cô xin lỗi!” Mộc Thanh bịt miệng, không ngừng nói xin lỗi, nước mắt tuôn rơi lã chã.
Cô xin lỗi con trai mình.
Là cô không tốt.
Cô không nên ham muốn tiền bạc mà đồng ý mang thai hộ.
Bây giờ gia đình đã phất lên bằng số tiền của cô, nhưng họ hoàn toàn không quan tâm cô sống hay chết.
Thậm chí còn bắt cô phải tiếp tục ở lại nhà họ Phạm.
Họ hy vọng cô sẽ nhân cơ hội này, trở thành bà chủ nhà họ Phạm, để có được những lợi ích lớn hơn.
Tất cả mọi người đều muốn lợi dụng cô, nhưng không có ai hỏi cô rằng cô có muốn sống cuộc sống như vậy hay không.
Phạm Đinh Đinh không ngờ Mộc Thanh lại phản ứng như vậy.
Mộc Thanh vừa khóc, thì Phạm Đinh Đinh cũng nín khóc, nó duỗi tay lau nước mắt cho Mộc Thanh: “Sao cô cũng khóc vậy? Cô cũng nhớ mẹ sao? Cháu không khóc nữa rồi, cô cũng đừng khóc nữa.”
Nghe thấy vậy, Mộc Thanh càng khóc thảm thiết hơn.
Bởi vì chuyện Phạm Đinh Đinh đòi mẹ, Mộc Thanh càng kiên định với ý định của mình hơn.
Bất kể phải dùng thủ đoạn gì, cô nhất định phải có được Phạm Ly.
Cô muốn cho Phạm Đinh Đinh một gia đình hoàn chỉnh.
Sau khi về biệt thự, ru Phạm Đinh Đinh đi ngủ xong, Mộc Thanh gọi điện kể lại chuyện ngày hôm nay cho Đông Tiểu Tiểu.
Cô thật sự muốn tìm một người để dốc bầu tâm sự.
Nhưng cô không thể nói cho những người khác, chỉ có Đông Tiểu Tiểu mới sẵn lòng nghe cô chia sẻ.
Đông Tiểu Tiểu cũng vậy.
Những chuyện của hai người chỉ có thể nói cho đối phương mà không thể nói cho ai khác.
Vì thế, dù hai người có khinh thường đối phương như thế nào, thì bọn họ vẫn duy trì tình bạn suốt bao năm qua.
Bởi vì bọn họ không còn người bạn nào khác.
Đông Tiểu Tiểu nghe thấy lời của Mộc Thanh, một lúc lâu sau mới nói: “Cô nghe tôi khuyên một câu, đừng ham cái lợi trước mắt.
Đàn ông nhà họ Phạm không dễ dàng có được như vậy đâu.
Bọn họ không phải đàn ông bình thường, dù cô có tính kế bọn họ thì cũng không thể dành được trái tim của họ đâu.”
Lúc này Mộc Thanh đâu còn nghe lọt tai lời của Đông Tiểu Tiểu.
Cô oán hận nói: “Cô được ở bên con trai một cách đường hoàng, sao cô có thể hiểu được nỗi đau khổ của tôi? Hôm nay, khi Đinh Đinh vừa khóc lóc vừa đòi mẹ, cô có biết lòng tôi khó chịu đến nhường nào không? Chí ít Phạm Đậu Đậu còn có thể gọi cô một tiếng mẹ, tôi thì sao? Phạm Đinh Đinh chỉ có thể gọi tôi là vú em! Cô có biết khi tôi nghe tiếng gọi đó, lòng tôi đau đến mức nào không?”
“Vậy cô muốn làm như thế nào?” Sự kiên nhẫn của Đông Tiểu Tiểu cũng đã cạn kiệt.
Nói thực lòng, đã năm năm rồi.
Có kiên nhẫn đến đâu thì cũng có giới hạn.
Đông Tiểu Tiểu cũng sắp mất hết kiên nhẫn rồi.
Phạm Thành mãi không nhắc đến chuyện kết hôn, cô cũng chỉ có thể mang thân phận bạn gái.
Cô vĩnh viễn không thể bước vào cánh cửa nhà họ Phạm, mà chỉ có thể đứng ở bên ngoài biệt thự.
Bước vào nhà họ Phạm đã trở thành nỗi khao khát của Đông Tiểu Tiểu và Mộc Thanh.
Thế nhưng không ai trong hai người có thể làm được.
Bây giờ nghe thấy Mộc Thanh kích động như vậy, Đông Tiểu Tiểu cũng có chút tức giận.
Nghe thấy Đông Tiểu Tiểu hỏi như vậy, Mộc Thanh lập tức trả lời: “Tôi muốn tạo một cơ hội, để hoàn toàn ở bên cạnh Phạm Ly! Tôi sẽ đánh cược một phen.”