Phan Nhuận lập tức vươn thẳng lưng, nói: “Em không tìm được người thích hợp.”
Thẩm Thất thấy cô căng thẳng như vậy, liền lập tức nói: “Cô Phan, em không cần căng thẳng thế.
Chị chỉ muốn nói chuyện phiếm với em một chút thôi, chứ không có ý gì cả.”
“Vâng.” Phan Nhuận cung kính nói.
Ở trước mặt người khác thì cô còn có thể không căng thẳng.
Nhưng khi ở trước mặt Thẩm Thất, cô không làm sao mà hết căng thẳng cho được.
Tuy rằng Thẩm Thất luôn cười vui vẻ, trông rất bình dị và gần gũi.
Nhưng cô lại nắm trong tay quyền sinh sát của biết bao nhiêu người!
Thẩm Thất thấy vậy, cũng chỉ bảo: “Nếu em căng thẳng như thế thì làm sao chúng ta nói chuyện được.
Chị khiến người khác sợ đến vậy à?”
Phong thái diễn viên nổi tiếng thế giới của Phan Nhuận được phát huy trong nháy mắt, giúp cô dần bình tĩnh lại.
Cô chậm rãi nói: “Không phải đâu, chỉ là địa vị của chị quá cao.
Dù sao chị cũng là vợ của tổng giám đốc tập đoàn tài chính Hạ Thị, nữ chủ nhân nhà họ Hạ, tổng giám đốc của S.A, người quản lí đầu tiên của học viện quý tộc Duệ Hà, ngoài ra còn có vài chức vị khác nữa.
Mỗi một chức vị đều cao như vậy nên người khác nhìn vào dễ có cảm giác chị ở xa đến mức không thể chạm tới được.
Ngay cả khi chị bảo em đừng căng thẳng, thì làm sao em có thể không căng thẳng được chứ? Rõ ràng em với chị không phải người thuộc cùng một giai cấp mà!”
Thẩm Thất hơi sửng sốt, bảo: “Sự thẳng thắn của em làm chị ngạc nhiên đấy.”
“Em không dám nói dối chị.” Phan Nhuận thành khẩn nói: “Em chỉ căng thẳng một chút thôi, xin phép chị cho em thời gian để bình tĩnh lại nhé.”
“Được.” Thẩm Thất cười, rót cho Phan Nhuận một chén trà.
Phan Nhuận thấy vậy thì sợ đến mức phải nhanh tay nhận lấy chén ngay: “Không dám.”
“Chị đã nghe qua chuyện của em rồi, chị nghĩ em rất giống chị, đều là kiểu người quyết không chịu thua.” Thẩm Thất cười nói: “Hôm nay được gặp trực tiếp em, chị thấy đúng là không sai chút nào.”
Phan Nhuận kéo hộp thức ăn trên bàn qua, chậm rãi bóc vỏ mấy chiếc bánh, cố gắng bình ổn tâm trạng mình.
Sau đó, cô mới nhẹ nhàng nói: “Em nào dám so bản thân mình với chị chứ? Chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Từ nhỏ, tính tình em vốn đã nóng nảy, không bao giờ chịu nhường nhịn, cho nên cũng trải qua rất nhiều khó khăn, bị người ta giáo huấn rất nhiều lần.
Vậy mà em vẫn không làm sao trở nên hiền lành điềm đạm được, em luôn cảm thấy làm người thì phải mạnh mẽ.
Nếu không mạnh mẽ, vậy không thể nào sống tiếp được.”
Thẩm Thất gật đầu.
“Em xuất thân thấp kém, điểm xuất phát không được cao quý như chị.
Em không đi học được bao nhiêu năm, không thi đỗ cấp ba, rốt cuộc vào học tại một trường nghề.
Chị cũng biết đấy, những trường nghề như thế này hầu hết chỉ là nơi trông trẻ, chứ thực sự chăm chỉ học nghề thì có được mấy người đâu.
Lúc đầu em cũng chỉ mong bản thân có thể học giỏi, nhưng rồi sau đó em phát hiện, dù có giỏi đến mấy cũng chẳng để làm gì.
Em vẫn không thể thi được đại học, vẫn cách biệt một trời một vực với những học sinh tốt nghiệp trường trọng điểm.”
“Nói thật, lúc đó em rất tức giận.
Em cảm thấy bản thân quá vô dụng, ngay cả cấp ba mà cũng không thi đỗ.
Sau đó em bắt đầu cam chịu số phận, đi chơi với mấy đứa bạn xấu.
Em được trời phú cho chất giọng rất hay, dễ dàng lên được những nốt cao.
Sau một thời gian đi hát karaoke với bạn, em lọt vào mắt của một kẻ tự xưng là ông bầu.
Hắn bảo muốn đưa em đến công ty của hắn để thử sức, định đào tạo em thành ngôi sao ca nhạc.”
“Chị nghĩ xem, lúc đó em còn ở tuổi vị thành niên, lại nghe đến việc bản thân có thể trở thành ngôi sao ca nhạc.
Còn điều gì có thể hấp dẫn hơn thế cơ chứ? Em không chống lại được cám dỗ, thế là đến ngay.
Bọn họ nghe em hát vài câu, sau đó kí hợp đồng với em, bảo là cho em làm thực tập sinh, đào tạo ba năm ở công ty là có thể chính thức debut.
Em mặc kệ sự phản đối của gia đình, kiên quyết đến đó làm thực tập sinh.
Nhưng em không thể ngờ được rằng mình bị lừa.
Cái công ty kia không hề đào tạo ngôi sao ca nhạc nào cả, bọn họ thực ra chỉ muốn có một đám trẻ con làm việc không công cho bọn họ.
Tập hát tập nhảy cái gì chứ? Tất cả chỉ là vô nghĩa, ngày nào bọn họ cũng chỉ bắt chúng em làm việc rồi lại làm việc mà thôi!”
“Em xin nghỉ về nhà, công ty cũng không cho phép.
Thẻ học sinh của em bị bọn họ giữ, không cho em đi.
Sau đó em thực sự không thể chịu được nữa, nên mới lén lút gọi điện về nhà.
Gia đình em báo cảnh sát, thì mới biết cái công ty này là một ổ mại dâm.
Không ít đàn anh đàn chị của em đều đã bị kéo vào.
Em đến sau, nên mới may mắn thoát khỏi.”
“Sau chuyện ấy, em dường như đã trưởng thành hơn hẳn.
Em biết không thể có miếng bánh ngon lành từ trên trời rơi xuống.
Mà kể cả có đi chăng nữa, ăn cũng sẽ bị đau bụng.
Vậy nên em về trường, chăm chỉ học hành.
Nhưng có cố gắng đến mấy cũng vô ích, em không thi đỗ được những trường đại học đẳng cấp trong dự án 985 kia, mà chỉ đỗ một trường cao đẳng nghề ở gần nhà.
Nhưng kể cả như vậy, em cũng cảm thấy rất vui.”
“Với em mà nói, đây là thành tích tốt nhất mà em có thể đạt được rồi.
Khi tốt nghiệp, em lại đeo balo bước vào cổng trường cao đẳng, bắt đầu cuộc sống sinh viên.
Trường chúng em là trường nghề, nên mục đích đào tạo cũng rất rõ ràng, đó là để vào nghề, vào nghề, vào nghề! Từ ngày đầu tiên đến trường, giảng viên đã nhấn mạnh với chúng em về sự tàn khốc khi vào nghề như thế nào.
Vậy nên các sinh viên ở đây luôn luôn suy nghĩ đến việc này.”
“Trường chúng em có chuyên ngành trang điểm hóa trang, vậy nên rất nhiều đàn chị còn chưa tốt nghiệp mà đã bắt đầu đi thực tập tại các studio và ảnh viện áo cưới.
Một hôm, có chị bảo studio chị ấy đang làm việc vừa hợp tác với một đoàn làm phim nhỏ, cần rất nhiều thợ trang điểm.
Đoàn làm phim không mời được chuyên viên trang điểm nổi tiếng, nên muốn nhờ studio tìm hộ vài thợ trang điểm.
Chị ấy vừa báo với mọi người trong trường.
Chỉ trong nháy mắt, đã có vô số sinh viên học ngành hóa trang đến ghi tên tham gia.
Tuy em không học ngành hóa trang, nhưng em biết hóa trang nên cũng đến báo danh.”
“Sau một hồi tuyển chọn thì em được tuyển.
Em liền đi theo chị ấy đến studio làm thợ trang điểm, làm việc trong đoàn làm phim khoảng hai tháng.
Quy mô sản xuất nhỏ với chi phí thấp nên không mời được diễn viên nổi tiếng, vậy là nhiều khi dàn staff còn phải tham gia diễn vai quần chúng, mà em cũng không ngoại lệ.
Em cũng phải làm diễn viên khách mời miễn phí cho họ.”
“Quả nhiên trời không phụ lòng người.
Số phận đóng bao nhiêu cánh cửa của em lại như vậy, cuối cùng cũng mở ra cho em một cánh cửa khác.
Khi ấy em bỗng phát hiện ra, em không hợp làm việc từng bước, cũng không hợp làm việc một cách quy củ.
Nhưng khi diễn xuất, em rất nhanh nhạy và cảm thấy vô cùng thích thú.
Những khi em lên diễn, có rất ít cảnh quay bị hỏng, quá trình quay phim vô cùng trôi chảy.
Bởi vậy, để tiết kiệm thời gian, chỉ cần có cảnh cần diễn viên quần chúng là mọi người lại đẩy em lên.”
“Cứ như vậy, em đã diễn không dưới năm vai quần chúng trong bộ phim chiếu mạng này.
Bởi vì em diễn miễn phí cho họ, nên cũng không hề nghĩ nhiều.
Khi ấy, em chỉ mong studio nhanh trả tiền lương cho em là được.
Nhưng khi bộ phim này được chiếu trên mạng, lại có người gọi điện hỏi em có muốn diễn vai quần chúng không.”
“Lúc đó em sững cả người.
Liệu em có diễn được hay không? Em có làm được không?” Phan Nhuận cười khổ: “Ban đầu em chỉ muốn kiếm tiền thôi, em không thực sự muốn làm diễn viên.”