Đông Tiểu Tiểu tự tay mở chai rượu vang, rót hai ly, một ly đẩy cho vệ sĩ Châu: “Cảm anh đã chịu ăn cơm cùng với tôi.
Nếu không thì một mình tôi sẽ không có chút khẩu vị nào.”
Vệ sĩ Châu băn khoăn, cũng có chút ngượng ngùng.
Anh lén nhìn Đông Tiểu Tiểu mấy lần rồi rất nhanh lại chuyển ánh mắt sang hướng khác.
Đông Tiểu Tiểu cầm dao nĩa lên chầm chậm cắt bít tết trước mắt, cô thấp giọng hỏi: “Anh làm nghề này bao lâu rồi?”
“Khoảng 2 năm.” Vệ sẽ Châu trả lời: “Trước đây tôi làm bảo vệ ở bên ngoài, bởi vì biểu hiện tốt nên được điều đến bên cạnh cậu chủ.”
Đông Tiểu Tiểu gật đầu: “Ừ.”
Vệ sĩ Châu lấy dũng khí hỏi: “Cô thích cậu chủ như vậy sao?”
Đông Tiểu Tiểu đang ăn bít tết ngón tay bỗng dừng lại một lát rồi lại cắt tiếp: “Ừ, cứ coi là vậy đi.”
“Cho dù biết rõ cậu ấy không thích cô, cô vẫn muốn tiếp tục?” Vệ sĩ Châu uống một ngụm, cũng không biết có phải do rượu vào lời ra hay không mà anh lại trực tiếp hỏi cô như vậy.
Đông Tiểu Tiểu nhanh chóng ngước mắt nhìn vệ sĩ Châu: “Đó là việc của tôi!”
Vệ sĩ Châu buồn bã uống một ngụm rượu nữa.
Đông Tiểu Tiểu im lặng ăn.
Vệ sĩ Châu im lặng uống rượu.
Một chai rượu vang dường như đều bị anh uống hết.
Đông Tiểu Tiểu hầu như không uống mấy.
Nhưng Đông Tiểu Tiểu cũng không quan tâm.
Tin rằng Phạm Thành cũng sẽ không quan tâm có phải cô uống nhiều rồi không đâu nhỉ?
Vệ sĩ Châu nhìn Đông Tiểu Tiểu lặng lẽ ăn hết bít tết trước mặt, thực ra cô không hề thích ăn đồ tây, nhưng lần nào cô cũng ép mình nuốt xuống.
Bởi vì Phạm Thành thích.
Nên cô cũng bắt buộc phải thích.
Cô cứ như vậy làm bản thân phải chịu thiệt thòi.
Vệ sĩ Châu không nhịn được lại hỏi một lần nữa: “Cô đã không thích ăn đồ tây như vậy, tại sao lại không ăn đồ Việt Nam? Chỉ cần cô nói ra cậu cả sẽ không ép cô ăn đồ tây đâu.”
“Ngày tháng trong tương lai dài như vậy, kiểu gì cũng phải thích nghi với việc ăn đồ tây.” Đông Tiểu Tiểu trầm mặc nói: “Sớm muộn gì cũng phải thích nghi với nó, bây giờ thích nghi luôn tốt hơn tương lai thích nghi.”
“Nhưng cô hoàn toàn có thể không cần thích nghi!” Vệ sĩ Châu đột nhiên trở nên kích động, anh lập tức nắm lấy tay của Đông Tiểu Tiểu nói: “Cô biết không? Thực ra tôi thích cô rất lâu rồi! Lần đó tôi từ xa nhìn cô, tôi biết ngay cô là người con gái tôi muốn tìm! Cô tốt như vậy lại bị người khác che đậy thần thái của mình.
Tôi cố gắng làm việc, cố gắng thể hiện, cuối cùng cũng được chuyển từ bên ngoài vào bên trong làm, chính là vì ngày hôm nay có thể nói chuyện với cô ở khoảng cách gần như vậy.”
Đông Tiểu Tiểu ngạc nhiên, cô định rút tay lại nhưng vệ sĩ Châu rất khỏe, cô căn bản không vùng vẫy được.
“Tôi biết tôi như vậy là rất mạo muội, nhưng quả thực tôi không nhịn được nữa.” Vệ sĩ Châu chán nản nói: “Mỗi lần nhìn thấy cô làm miễn cưỡng bản thân, cố cười vui vẻ nhận quà cậu ấy tặng, trong lòng tôi liền thấy khó chịu biết bao.
Tôi biết, tôi không tốt.
Cậu cả muốn thứ gì là có thứ đó, người đẹp trai, lại có gia thế địa vị, còn là người thành công rung chuyển trời đất trong giới giải trí.
Còn tôi thì không có gì cả, đã tuổi này rồi còn cô đơn, không có nơi để nương tựa.
Nhưng tôi thật sự không nhẫn tâm nhìn cô lãng phí cuộc đời mình như vậy.”
“Nếu cô bằng lòng, tôi có thể đưa cô cao chạy xa bay.
Cho dù cô không muốn gả cho tôi cũng không sao.
Tôi sẽ chăm sóc bảo vệ cô với thân phận một người anh trai.
Tôi không có bản lĩnh lớn gì nhưng sức lực thì có, tuy tôi không thể cho cô cuộc sống hào hoa nhưng tôi có thể lo việc ăn uống cho cô.” Vệ sĩ Châu mượn rượu nói hết lời trong đầu mình ra: “Cô Đông, tôi biết cô là người có học, cô coi thường kẻ thô lỗ như tôi, tôi không oán trách cô, tôi chỉ muốn giúp cô!”
Đông Tiểu Tiểu bình tĩnh nghe lời tỏ tình của vệ sĩ Châu.
Trên thực tế Đông Tiểu Tiểu trông cũng được nên có không ít người theo đuổi cô.
Lời tỏ tình như vậy cô không thấy lạ.
Nhưng cô không chấp nhận.
“Anh thật sự muốn giúp tôi?” Đông Tiểu Tiểu cười tự giễu.
“Đúng vậy.” Vệ sĩ Châu nghiêm túc trả lời.
“Được, vậy anh hãy làm cho Phạm Thành yêu tôi.” Đông Tiểu Tiểu bình tĩnh nhìn anh.
Vệ sĩ Châu chán nản buông tay ra, anh không còn gì để nói.
Việc này có lẽ người trong toàn thiên hạ cũng không làm được đâu.
“Anh đã không làm được vậy đừng nói là muốn giúp tôi.” Đông Tiểu Tiểu lấy khăn ăn, lau sạch ngón tay, bình tĩnh nhìn vệ sĩ Châu nói: “Hôm nay coi như tôi không nghe thấy gì, không có chuyện gì xảy ra cả.
Nếu anh ăn no rồi có thể rời khỏi đây.”
Vệ sĩ Châu lập tức đứng lên, quay đầu đi ra khỏi phòng.
Đông Tiểu Tiểu quay người đi về phía cửa sổ, cô nhìn cảnh sắc đẹp đẽ ở bên ngoài, tâm trạng không có chút gợn sóng nào.
Cứ như vừa rồi không có ai tỏ tình với cô vậy.
Đông Tiêu Tiểu lại mở một chai rượu vang ra, một mình uống hết ly này đến ly khác.
Cô bắt buộc phải ép bản thân mình nhanh chóng thích nghi với cách sống của xã hội.
Cô phải đứng cao hơn nữa.
Mục tiêu này là phương hướng cuối cùng cô!
Chính vào lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra lần nữa, vệ sĩ Châu đi vào.
Anh nhìn Đông Tiểu Tiểu bằng đôi mắt đỏ ngầu: “Cô chắc chắn muốn làm như vậy?”
Đồng Tiểu Tiểu vân vê ly rượu trong tay, bình tĩnh nhìn vệ sĩ Châu: “Sao thế? Anh nghĩ thông rồi? Muốn giúp tôi à?”
Vệ sĩ Châu cắn răng nói: “Tôi nói tôi thích cô là thật lòng.”
Đông Tiểu Tiểu gật đầu.
“Tôi nói tôi sẽ giúp cô, cũng là thật lòng.” Vệ sĩ Châu nói tiếp: “Cho dù sau khi giúp cô tôi sẽ hối hận cả đời.”
Đông Tiểu Tiểu bất ngờ nhìn anh.
“Cậu cả có một thói quan, đó là uống một ly nước hoa quả trước khi đi ngủ.” Vệ sĩ Châu nói nhanh: “Người phụ trách nước hoa quả tối nay là tôi.”
Đôi mắt Đông Tiểu Tiểu đột nhiên mở to sau đó cô lập tức hiểu ý của vệ sĩ Châu.
“Tôi chỉ có thể giúp cô lần này thôi.” Sau khi vệ sĩ Châu nói xong hốc mắt càng đỏ hơn: Từ giờ vè sau, cô phải làm cho tốt.”
“Cảm ơn anh!” Đông Tiểu Tiểu quyết định nắm lấy cơ hội này.
Cô ấy nhất định phải nhanh chóng có một đứa con trong chuyến du lịch này.
Sau đó, mẹ giàu vì con!
Vệ sĩ Châu đột nhiên bước lên trước một bước, ôm lấy Đông Tiểu Tiểu trong giây lát.
Cánh tay của anh khỏe mạnh như vậy nhưng cũng bất lực như vậy.
“Tôi chỉ muốn ôm cô.” Vệ sĩ Châu thấp giọng nói: “Cứ coi như là báo đáp của cô với tôi đi!”
Đông Tiểu Tiểu cũng hơi quay cuồng nên nghe thấy lời của anh cũng không đẩy đối phương ra.
Cả hai người cũng hơi say, cũng hơi mịt mờ.
Vệ sĩ Châu nhìn thấy Đông Tiểu Tiểu không từ chối mình, lá gan anh hình như cũng trở nên lớn hơn.
Anh cúi đầu, nhìn thấy gương mặt trở nên đỏ bừng vì say rượu của Đông Tiểu Tiểu, anh không nhịn được mà cúi đầu xuống hôn cô.
Đông Tiểu Tiểu lập tức phản kháng.
Nhưng sức lực của cô quả thực quá nhỏ, thật sự không là gì cả.
Cho dù cô phản kháng vùng vẫy thế nào cũng không chống lại được sức lực của đối phương.
Lá gan của vệ sĩ Châu hình như càng ngày càng lớn.
Anh đột nhiên ôm lấy Đông Tiếu Tiếu, quay người ngã xuống ghế sofa, cả người ép lên trên.