“Không ầm ĩ không ầm ĩ, không có tí gì là ầm ĩ cả.” Hạ lão phu nhân và Hạ Quốc Tường, cùng với Vưu Tâm Nguyệt đồng thanh trả lời: “Các con ở đây là vừa vặn.”
“Nhưng mà bà ngoại sống yên tĩnh quen rồi.
Có con nít ở đây, thì toàn bộ khu nhà sẽ đầy tiếng ồn của mấy đứa trẻ.” Thẩm Thất là người từng trông coi trẻ con, có rất nhiều kinh nghiệm trong đây, cũng có chút do dự: “Con sợ làm ồn bà nội nghỉ ngơi.”
“Không ồn không ồn, sao lại ồn chứ? Hơn nữa lại còn có nhiều người hầu và người nuôi trẻ nữa.” Hạ lão phu nhân lập tức nói: “Được rồi, cứ quyết định vậy đi! Con với Nhật Ninh muốn quay về ở, Bà sẽ không ngăn cản.
Còn Tiểu Hà và cháu trai nhỏ của bà thì cần phải ở lại đây!”
Há...!Cục diện này...
Thẩm Thất quay đầu nhìn Hạ Nhật Ninh một cái, Hạ Nhật Ninh vẩy vẩy tay: “Bà xã làm chủ đi.”
Thẩm Thất than thở: “Được rồi.
Thế thì ở đây tới khi đầy tuổi rồi mới hãy tính.”
Nghe được câu trả lời của Thẩm Thất, cả nhà đều hô hoán lên!
Thẩm Thất thấy được các ông bà trong nhà vui mừng như là qua tết vậy, không nhịn nỗi muốn lắc cái đầu.
Đúng là mấy ông bà cụ non!
Ra tháng rồi, Thẩm Thất lập tức tập trung vào công việc.
Hết cách rồi, thân là tổng tài của s.a và chủ tịch hội đồng quản trị của học viện quý tộc Duệ Hà, nên trách nhiệm trên người cô ấy rất là nặng.
Cô ấy lấy thân phận chủ tịch hội đồng quản trị, mời công khai Vu Tiểu Uyển đến nhà làm khách.
Vu Tiểu Uyển đúng thật xứng danh là một công chúa, cô bé cư xử đúng mực khi nhận lấy thiệp mời, sau đó trả lời thiệp mời bày tỏ rằng sẽ cuộc hẹn đúng giờ.
Gia Cát Du Du thấy được nhà Hạ gia mời Vu Tiểu Uyển làm khách, thật sự rất là ghen tị muốn chết!
Cô bé cũng muốn đi nữa!
Thế nhưng, cô bé không có thiệp mời, nên cô bé không thể đi được.
Gia Cát Du Du vốn định đi tìm Thẩm Hà, nũng nịu và kì kèo với Thẩm Hà để đi theo chung.
Nhưng mà, cô bé chưa tìm được cơ hội, Thẩm Hà đã bị dẫn đi thực hành đào tạo giáo dục gia tộc rồi.
Gia Cát Du Du thật sự không có dũng khí để đi lèo nhèo Vu Tiểu Uyển, nên đành ở đó mà ghen tị ngưỡng mộ này nọ thôi!
Đến đúng ngày hẹn, Vu Tiểu Uyển xuất hiện tại biệt thự Hạ gia với dáng vẻ ăn mặc sang trọng.
Thẩm Thất đã lấy danh dự chủ tịch hội đồng quản trị gửi lời mời tới công chúa, vì vậy Vu Tiểu Uyển cũng lấy khuôn phép của một công chúa xuất hiện tại nhà Hạ Gia.
Thẩm Hà thân là công chúa nhỏ của Hạ gia, nên toàn quyền phụ trách việc tiếp đón.
Mặc dù hai đứa bé chỉ mới năm tuổi, nhưng lại giống như người lớn vậy, cử chỉ lịch thiệp và đúng mực, hoàn toàn phù hợp với lễ nghi phép tắc.
Thẩm Thất có ý rèn luyện năng lực ứng xử của Thẩm Hà, cho nên chỉ là xuất hiện một lúc cho đúng mực lễ phép, còn lại thì toàn bộ quá trình đón tiếp đều giao cho Thẩm Hà chù đạo.
Thẩm Hà trải qua một thời gian đào tạo, quả nhiên không khiến cho người nhà Hạ gia thất vọng.
Trong quá trình giao thiệp với Vu Tiểu Uyển, cử chỉ đài các, khiêm tốn ôn hòa.
Khiến cho những người tùy tùng của Vu Tiểu Uyển, ai ai cũng khen ngợi không ngớt lời.
Sau khi lễ nghi chính thức đã qua đi thì là cuộc gặp mặt riêng tư.
Vu Tiểu Uyển kéo tay của Thẩm Hà, nói: “Làm trò gì vậy! Chúng ta rõ ràng là bạn tốt với nhau, sao phải làm trò này? Ở nước tớ, tớ đã ngán lắm rồi, cho nên mới chạy tới nước các cậu học tập.
Không ngờ đến nhà cậu chơi mà còn làm trò này nữa.”
Thẩm Hà kéo tay cô bé, cười hi hí nói: “Vì cậu là công chúa mà, cũng là lần đầu đến đây.
Những lễ nghi như vậy đều cần làm cho người khác coi! Và sẵn tiện huấn luyện một chút năng lực đón tiếp của tớ! Bạn đừng than nữa, coi như là cùng luyện tập với tớ đi! Mami nói, tương lai tớ sẽ đi rất nhiều trường hợp như vậy! Thân là đại tiểu thư của Hạ gia, sẽ phải tham dự nhiều trường hợp lễ nghi này.”
Vu Tiểu Uyển gật đầu nói: “Cũng đúng.
Tớ từ nhỏ đã được giáo dục những lễ nghi như vậy, từng câu nói từng ánh mắt từng động tác, đều phải nghiêm túc làm theo nội quy! Thiệt là mệt chết người.
Nhưng mà, địa vị của chúng ta đã định sẵn và không thể tránh khỏi, vì vậy cũng đành chấp nhận! Sớm nắm vững làm chủ, còn đỡ hơn đợi tới khi lớn lên bị mất mặt nhiều.
Ba mẹ tớ từng nói với tớ, tương lai sau này tớ cũng có thể làm gương mặt đại diện của đất nước đi tham quan các nước khác.
Cho nên, các mặt lễ nghi tớ cần phải khắc cốt ghi tâm, không được làm sai.”
“Vì thế.
Có sự chỉ dẫn của cậu, tớ sẽ không làm sai sót.” Thẩm Hà cười hi hí nói: “Được rồi, bây giờ vai trò đó cũng đã làm xong hết, chúng ta có thể vui vẻ chơi đùa! Đi, tớ dẫn cậu đi tham quan phòng tớ, căn phòng của tớ được do ông bà nội đích thân bài trí theo phong cách công chúa.
Ơ đúng, tớ có rất nhiều căn phòng công chúa.”
Nói xong, Thẩm Hà kéo tay Vu Tiểu Uyển đi về phía căn phòng mình.
Hai cô bé xinh đẹp tay nắm tay, dạo bước trong sân vườn đẹp như tranh vẽ.
“Tiểu Uyển, cậu có phải thích anh tớ không?” Thẩm Hạ mang trọng trách lớn, cuối cùng cũng đã hỏi ra câu nói này.
Vu Tiểu Uyển, đang bước đi bỗng dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn lên Thẩm Hà đang đi trước mặt mình.
Thẩm Hà quay đầu lại, lập tức làm mặt hề: “Cậu dám nói không thích anh tớ? Anh tớ, là nam thần đẹp trai nhất, lịch thiệp nhất, tài giỏi nhất và hoàn hảo nhất trên thế giới này!”
Vu Tiểu Uyển cười nhẹ: “Tiểu Hà, tớ tuy rằng là công chúa, nhưng cuộc hôn nhân của tớ, lại không phải do mình làm chủ được.
Nước e của chúng tớ khác với các cậu.”
Thẩm Hà nhìn cô ấy với vẻ kinh ngạc.
Vu Tiểu Uyển ngẩng đầu nhìn khí trời, khẽ thở dài, nói: “May thay chúng tớ còn nhỏ, nên còn chưa suy nghĩ đến vấn đề này.
Mai mốt mới nói đi.
Anh cậu rất tốt, thật sự là người con trai xuất sắc nhất và ưu tú nhất mà mình từng gặp qua.
Thế nhưng, Tiểu Hà, ngày tháng tương lai còn rất là dài, tương lai thay đổi cũng rất nhiều.
Ai có thể nói chính xác được? Hoặc là, trong một vài năm nữa, tớ sẽ bị người nhà kêu trở về để thực hiện cuộc hôn ước cũng nên?”
“Cậu có hôn ước ư?” Thẩm Hà lanh lẹ nắm được từ ngữ quan trọng.
“Chưa có.” Vu Tiểu Uyển lắc đầu: “Do tớ còn nhỏ, nên chưa tới lượt tớ.
Các chị của tớ ai cũng đều có hôn ước cả.
Họ một là gả cho vương tôn của nước láng giềng, một là gả cho chủ xí nghiệp lớn trong nước, còn không thì gả cho người có chức tước cao.
Nói tóm lại, cuộc hôn nhân của mọi người đều do người nhà quyết định cả.
Đúng rồi, Tiểu Hà, tại sao cậu lại hỏi vấn đề như vậy?
Thẩm Hà há to miệng, rất lâu mới trả lời: “Không có gì.
chỉ hỏi vậy thôi.
Đúng rồi, bạn quen biết bà nội mình không?”
Vu Tiểu Uyển nghiêng đầu suy nghĩ một lúc thì nói: “Không biết.”
Sau khi tiễn Vu Tiểu Uyển rời khỏi, Thẩm Hà liền chạy tới hỏi: “Bà nội bà nội, cháu hỏi rồi.
Tiểu Uyển nói cậu ấy là công chúa, thực sự không được tự do.
Các chị của cậu ấy đều có hôn ước, nhưng cậu ấy chưa có.
Lý do là cậu ấy còn nhỏ, chưa tới lượt cậu ấy.”
Vưu Tâm Nguyệt thở dài một tiếng: “Quả nhiên là vậy.”
“Bà nội, Tiểu Uyển nói là vốn không quen biết nội!” Thẩm Hà bĩu môi nói: “Nội là giấu cháu!”
“Ái chà, Đứa cháu bé bỏng của nội!” Vưu Tâm Nguyệt nhanh chóng ôm lấy Thẩm Hà nói: “Được được được, Nội không giấu con.
Nội trước đây từng là sát thủ, cho nên đương nhiên quen biết được một số người.
Có một người là vệ sĩ cận thân của Vu Tiểu Uyển, cô ấy nói với nội, cô ấy thấy được Vu Tiểu Uyển rất thích Tiểu Duệ.
Cho nên muốn tìm Nội để xác định một chút.”
“Nhưng mà nội ơi, Tiểu Uyển cũng nói, những chuyện đó đều là chuyện của tương lai, đối với hiện nay không ý nghĩa.” Thẩm Hà bĩu môi nói: “Chúng cháu chỉ mới năm tuổi à!”
“Đúng á.” Vưu Tâm Nguyệt thở dài: “Chỉ sợ mười năm sau sẽ không kip thôi.”