Vợ chồng con trai của Tôn Thọ Trấn ở trong phòng nghĩ cách, Tôn Thọ Trấn và vợ cũng đang bàn bạc chuyện này.
Vợ của Tôn Thọ Trấn thái độ rất kiên quyết nói:” lão Tôn à, chúng ta cả đời đều là người trung thực, chúng ta không thể già rồi liền mất đi tiết tháo được! Hồi đó mẹ của ông nuôi ông khôn lớn không dễ dàng gì, ông cũng nhớ phải không? Năm đó mẹ chồng nói với tôi, làm người phải có cốt khí, đói bụng thì đi xin ăn, khát nước thì đào giếng lấy nước.
Vì vậy, bao nhiêu năm nay, chúng ta tuy rằng không giàu có, nhưng chúng ta sống có sức khỏe.
Những người đó thật sự có tiền, nhưng mà đó là cấp độ mà chúng ta có thể tùy tiện nghĩ sao? Không thể! Họ muốn làm việc thiện, chúng ta không ngăn cản, nhưng mà chúng ta cũng không cần bố thí, chúng ta không thể đánh mất bản thân!”
Tôn Thọ Trấn rất đồng ý với ý kiến của vợ.
“Nếu như bây giờ nói ra, nhận ân huệ của người ta, chúng ta có thể báo đáp cái gì? Nhân tình đều là có qua có lại, người ta cho chúng ta một căn nhà, chúng ta cho họ cái gì? Gia sản nhà chúng ta chỉ có nhiêu đó, cũng không thể cho họ hết được?” vợ của Tôn Thọ Trấn tiếp tục nói:” huống hồ, chúng la lại không có ơn huệ với người ta, dựa vào đâu nhận lợi ích từ người ta? Đặc biệt là các con, càng không thể để cho chúng đi nhận lợi ích.
Người trẻ, cần phải ăn khổ, sống khổ, mới có thể làm người tốt được.
Miếng bánh từ trên trời rơi xuống, sẽ làm cho các con mất đi ý chí phấn đầu, đây không phải là chuyện tốt.”
Vợ của Tôn Thọ Trấn là giáo viên trung học, cả đời chưa sống trong giàu sang, nhưng mà về cuộc sống vẫn là nhìn rất thấu đáo.
“Không ít học sinh của tôi, bị gia đình hủy hoại.
Đứa trẻ ngoan, không có chí tiến thủ, chính là vì nhà có chút tiền, liền sa ngã không ra gì.
Nhà chúng ta, càng không thể như vậy được.” Vợ của Tôn Thọ Trấn tiếp tục nói:” công việc của con trai và con dâu chúng ta bây giờ rất ổn định, lương của hai chúng ta một tháng cộng lại cũng hơn ba mươi triệu, đợi chúng có con rồi, chúng ta lấy số tiền này mua cho chúng một căn nhà nhỏ, tranh thủ chúng ta vẫn có tiền tích cóp, thay chúng nó trả nợ ngân hàng, cuộc sống cũng không phải quá khó khăn.”
“Được, vậy thì nghe theo bà hết!” Tôn Thọ Trấn cuối cùng đưa ra quyết định:” bà nói đúng.
Chúng ta không thể vô duyên vô cớ nhận ân huệ của người ta, họ cũng không có họ hàng thân thích với chúng ta, chúng ta cũng không gặp khó khăn đến bước đường cùng.
Không thể để các con có thói quen ngửa tay xin tiền được! Muốn có cuộc sống tốt đẹp, thì phải tự mình phấn đấu!”
Hai ông bà đang nói chuyện, thì con trai của Tôn Thọ Trấn đi vào:” ba mẹ, con muốn nói chuyện với hai người.”
Tôn Thọ Trấn nghiêm mặt nói:” vừa đúng lúc cũng muốn tìm con, nào lại đây, ngồi xuống!”
Con trai Tôn Thọ Trấn nhìn sắc mặt đoán ý, cộng thêm hắn ta hiểu rất rõ về cha mẹ mình, cho nên nói:” cha mẹ, con cũng nghĩ thông suốt rồi, chúng ta không thể mở miệng chịu ân huệ người ta.
Nhà chúng ta tuy nghèo, nhưng mà nghèo cũng có cốt khí của người nghèo.
Chúng ta vẫn chưa đến mức phải nhận bố thí của người khác.”
Nghe con trai nói như vậy, Tôn Thọ Trấn và vợ sắc mặt đã dịu lại rất nhiều.
“Con nghĩ thông suốt như vậy là tốt.” Tôn Thọ Trấn nói:” cha chính là muốn nói với con chuyện này.
Nhà chúng ta cũng không phải khó khăn thiếu thốn, chúng ta không cần giúp đỡ.
Nếu như người ta muốn làm việc thiện, vậy thì hãy giúp đỡ người cần giúp đỡ hơn.
Chuyện về căn nhà, con đừng nóng vội.
Cha và mẹ của con vẫn làm việc kiếm tiền, chúng ta sẽ nghĩ cách tích cóp tiền để mua, nếu như không đủ thì sẽ mượn thêm bạn bè một ít, hai ta còn có tiền để dành, như vậy cũng không cần hai đứa con trả nợ ngân hàng.
Các con cứ yên tâm làm việc, sau đó sinh một đứa con, vui vẻ sống là được.”
Con trai Tôn Thọ Trấn điềm tĩnh trả lời:”dạ, con biết rồi.
Đúng rồi, cha, những người đó làm sao tìm được cha vậy? Con thật sự rất hiếu kì! Đều không quen biết, cũng không làm chung, làm sao họ biết cha chứ?”
Tôn Thọ Trấn cũng không hề đề phòng con trai của mình, bèn nói hết ra:” những người đó không phải vì cha mà tìm đến đây, mà là vì một ông lão tên Lâm Tu.
Ông Lâm Tu đó có giữ tấm hình của cha, sau đó những người đó vì muốn hoàn thành tâm nguyện hồi còn sống của ông Lâm Tu đó, cho nên từ tấm hình đó mà tìm ra cha.
Bọn họ còn nói, chỉ là việc không trái với đạo lý, họ đều có thể thực hiện được.”
“Trái với đạo lí?” con trai của Tôn Thọ Trấn suy nghĩ, nói:” vậy bây giờ bọn họ ở đâu? Dù sao họ cũng là khách, chúng ta nếu như không nhận thành ý của người ta, thì cũng nên mời họ về nhà dùng bữa cơm?”
Tôn Thọ Trấn xua tay nói:” bỏ đi, bọn họ rất đông người, hơn nữa còn có trẻ nhỏ, phụ nữ mang thai.
Nhà chúng ta nhỏ như vậy, chỗ đâu mà ngồi cho đủ chứ? Hơn nữa, người ta thân phận cao quý, làm sao có thể tới nơi nhỏ như chúng ta chứ? Con trai, người với người không thể so sánh được! Những người đó, thật sự có thân phận cao quý, nhìn thôi là biết nhân vật lớn rồi.
Chúng ta không đùa được đâu!”
Con trai Tôn Thọ Trấn lập tức truy hỏi:”bọn họ còn ở đây bao lâu?”
“Cũng ở lại hai ngày.” Tôn Thọ Trấn trả lời:”chúng ta cứ coi như không có chuyện này vậy.
Biết chưa? Đi về nói rõ ràng với vợ của con.
Nhà chúng ta tuy không giàu có gì, nhưng cũng sẽ chăm sóc tốt cho nó.
Chúng ta không mất đi nhân cách!”
“Con biết rồi, cha, mẹ, hai người nghỉ ngơi trước đi, con đi dỗ dành cô ấy.” con trai Tôn Thọ Trấn đã nghe được tin tức cần nghe, liền tìm cách rời khỏi phòng.
Vừa về tới phòng, con trai Tôn Thọ Trấn liền kéo tay vợ, kích động nói:” vợ à, chúng ta thật sự có thể phát tài rồi.”
Con dâu Tôn Thọ Trấn không hiểu gì nhìn hắn:” anh nghe được những gì rồi?”
“Đám người đó không phải chỉ là có tiền không đâu, mà là có rất nhiều rất nhiều tiền!” con trai Tôn Thọ Trấn kích động đến nỗi nói không rõ ràng:” tuy rằng cha anh lúc nào cũng hồ đồ, không nhớ ra Lâm Tu là ai.
Anh nhớ rõ! Anh biết ông ấy!”
“Là ai?” con dâu của Tôn Thọ Trấn cũng kích động:” anh quen sao?”
“Anh nói em nghe! Anh nhớ hồi còn nhỏ, bà nội có cầm một tấm hình nhìn đến ngây người.
Phía sau tấm hình viết hai chữ Lâm Tu.
Trong hình là một người đàn ông rất đẹp trai, mặc quân phục, vừa nhìn là biết người có chức vụ cao rồi.
Em nói xem, bà nội chúng ta hồi còn trẻ, có phải có quan hệ gì với lãnh đạo cấp cao người tên Lâm Tư không? Nếu như không phải, thì hà cớ gì người đó lại giữ tấm hình của cha chúng ta? Còn nhờ đám người có tiền đó đến tìm cha chúng ta?”
Con dâu của Tôn Thọ Trấn càng kinh ngạc hơn:” trời đất, bà nội không phải vẫn luôn ở vậy nuôi cha sao? Không lẽ cha của chúng ta là con trai của người tên Lâm Tu?”
Con trai và con dâu của Tôn Thọ Trấn đứng ngồi không yên.
Chuyện này không phải là không có khả năng!
“Đám người đó sẽ ở đây hai ngày, chúng ta phải tranh thủ thời gian!” con trai Tôn Thọ Trấn nghĩ ngợi, nói:” như thế này vậy, chúng ta tìm cớ đi ra ngoài gặp đám người bọn họ? Sau đó kiếm cơ hội hành động?”
“Được, nghe theo anh vậy!” con dâu của Tôn Thọ Trấn lập tức đứng dậy, kích động nói:” mình à, chúng ta có phát tài hay không, thì phải xem lần này rồi!”
“Đi thôi, chúng ta đi!” con trai Tôn Thọ Trấn cũng đứng dậy, kéo tay vợ đi ra khỏi phòng.