Thẩm Thất nói xong, trên gương mặt lạnh lùng của ông Lâm cuối cùng cũng xuất hiện một biểu cảm khác.
Ánh mắt ông nhìn Thẩm Thất với ánh mắt thâm sâu.
Cô đã không còn là Thẩm Thất của ngày trước nữa rồi.
Vậy nên trước ánh nhìn của ông Lâm, cô vẫn cực kì thoải mái.
“Ông ở đây không phải vì nơi này yên tĩnh, mà vì nó có thể gợi cho ông nhớ về quá khứ, đúng không ạ?” Thẩm Thất mỉm cười nói: “Quá khứ quan trọng, mà hiện tại lại càng quan trọng.
Đó là bởi vì chúng ta không biết mình sẽ còn bao nhiêu thời gian nữa.”
Ông Lâm không nói gì.
El hình như đã hiểu ý của Thẩm Thất.
Ông Lâm muốn ở lại đây là vì lòng tự tôn không thể nào xóa bỏ được.
Trước kia, ông ấy là anh hùng oai phong nhất cõi.
Nhưng đến lúc về hưu, mọi chuyện lại không được như ý.
Những điều bất hạnh liên tiếp đổ ập xuống, khiến ông ấy bắt đầu suy sụp.
Sau khi ông đến đây ở, những kẻ gọi là lãnh đạo kia ngoài mặt là đến thăm ông, thực tế chỉ là diễn kịch cho người ngoài xem, đánh bóng tên tuổi của bản thân.
Bọn họ hoàn toàn không đến thăm ông vì trân trọng những cống hiến của ông và ngưỡng mộ nhân cách ông lão.
Vậy nên, tính tình ông Lâm càng ngày càng lạnh lùng, quái gở.
Ông không phản ứng với bất kì ai, không muốn gặp bất cứ người nào, cứ ở lì một mình như vậy trong căn phòng nhỏ, sống một cuộc sống chỉ luôn nhớ về quá khứ.
Thực ra ông không cần được chăm sóc, thứ ông cần là sự tôn kính.
Nhưng người phụ trách chăm sóc ông lại thường không tôn trọng ông.
Dù sao ông cũng là một cụ già trên bảy mươi rồi.
El cũng nói: “Đúng đấy bác, dù môi trường ở đây tốt, nhưng điều kiện chữa bệnh vẫn hơi kém.
Đến nơi khác thì bác vẫn có thể khỏe lên được mà.”
Ông Lâm khoát tay, vẫn từ chối như cũ, nhưng ánh mắt lại dịu đi rất nhiều.
Ông bảo: “Ta hiểu ý của các cháu.
Các cháu gái, các cháu tốt lắm.
Các cháu rất biết tôn trọng người già.
Nhưng ta già lắm rồi, ta cũng muốn được gặp vợ ta dưới suối vàng.
Người thân của ta cũng không còn nữa, ta sống một mình ở đây cũng không sao cả.
Ta đã ngần này tuổi rồi, dù có chữa bệnh tốt đến mấy cũng không sống thêm được bao lâu, không cần gắng sức quá làm gì.”
Ông Lâm ít khi nói dài như vậy.
Nên khi nói xong, nhịp thở của ông hơi bất ổn.
Thẩm Thất lập tức đưa cho ông một cốc nước.
Sức khỏe ông Lâm rất yếu.
Thảo nào El bảo, cứ như vậy một thời gian thì chỉ sợ ông sẽ không thể sống thêm nữa.
Ngay đến việc uống nước, ông Lâm cũng không uống được mấy ngụm.
Trông tinh thần bây giờ có vẻ tốt, đều là do ông gắng gượng trụ vững.
Thấy ông Lâm thay đổi như vậy, Thẩm Thất cảm thấy vô cùng buồn bã.
Ông Lâm nghỉ một lúc lâu, sau đó mới nói: “Được rồi, hoàn cảnh của ta các cháu cũng thấy rồi đấy.
Giờ ta không muốn đi đâu cả, nếu quả thực đã sắp đến lúc nhắm mắt xuôi tay rồi, thì cứ để ta được chôn tại nơi rừng núi bạt ngàn này đi.
Chỗ này cũng không có gì không tốt.
Ta được chôn ở đây, coi như là trở thành thổ địa coi sóc cho vùng này.”
Thẩm Thất đặt cốc xuống rồi nhìn sang El.
El gật đầu.
Ông ấy rất kiên quyết, hoàn toàn không lung lay một chút nào cả.
Thẩm Thất và El thấy ông đang mệt, vậy nên chỉ đành chào ông, tạm rời đi.
Rời khỏi căn phòng của ông Lâm, hai người đỡ nhau chậm rãi xuống bậc thềm.
Họ vào trong sân viện dưỡng lão, nhìn một ông lão đang ngồi trong sân, liền buồn bã nói: “Ai rồi cuối cùng cũng phải già đi.
Chỉ mong sau này chúng ta về già rồi, còn có thể tự làm chủ cuộc sống của bản thân.”
Dù sao El cũng đã năm mươi tuổi rồi, cách suy nghĩ khác với Thẩm Thất.
Ngay cả khi vẻ ngoài của bà vẫn trẻ trung và xinh đẹp, thì tính cách cũng không còn đơn thuần như thiếu nữ nữa.
“Nếu ông ấy đã kiên quyết như vậy, thì chúng ta cũng đừng miễn cưỡng.” El nói: “Cô hiểu được tâm trạng của ông ấy.
Nếu là cô, có lẽ cũng sẽ lựa chọn giống như vậy.”
“Cô ơi.” Thẩm Thất nhìn El: “Nếu ông Lâm còn có tâm nguyện khác, thì chúng ta giúp ông ấy đạt được tâm nguyện đi cô.”
El gật đầu: “Ừ.”
Trong lúc họ đang nói chuyện, thì viện trưởng đến, đưa cho họ một bức thư: “Hai người chờ chút.
Đây là thư ông Lâm bảo tôi gửi cho hai người.”
Thẩm Thất và El nhìn nhau, rồi nhận lấy bức thư viện trưởng đưa cho.
Viện trưởng xin lỗi lia lịa: “Xin lỗi, tính cách ông Lâm là vậy đấy.
Ông ấy bảo, hai người đi rồi thì sau này cũng không cần đến nữa, có đến ông ấy cũng không gặp.
Thực sự xin lỗi!”
Thẩm Thất lắc đầu, tỏ ý không để bụng.
El mở lá thư ra, thì thấy bên trong có một tấm hình cũ đã ố vàng.
Nhìn bức ảnh này thì thấy có vẻ bức ảnh đã được năm mươi năm tuổi.
Trong hình có một bức ảnh đứa trẻ mới được ba bốn tuổi, đang cười tươi rói.
Khi ấy cả El và Thẩm Thất đều nhìn nhau: “Đứa bé này là...”
Viện trưởng khoát tay, nói: “Tôi cũng không biết nữa.
Ông Lâm chỉ bảo chuyển bức thư này cho hai người, chứ không nói thêm gì cả.
Tôi cũng không dám hỏi.”
Thẩm Thất cất ảnh chụp vào, nói: “Cảm ơn, chúng tôi biết rồi.”
Khi rời khỏi viện dưỡng lão, bọn họ thấy những người khác đều đang đứng chờ ngoài cửa.
Thấy El và Thẩm Thất đi ra, tất cả đều bước đến đón.
Thẩm Thất lắc đầu, còn El thì thuật lại: “Ông ấy vẫn không chịu rời khỏi đây.
Nhưng ông ấy cũng gửi cho chúng ta một bức thư, trong thư có một bức ảnh cũ, không biết là gì.”
Thẩm Lục đưa tay ra: “Cô cho cháu xem với.”
El đưa bức thư cho Thẩm Lục.
Anh mở thư ra xem, rồi lại đưa cho Sùng Minh: “Anh có điều tra ra được đây là ai không?”
Sùng Minh xem ảnh, rồi lại đưa cho Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh nhướn mày, nói: “Ảnh đã chụp từ lâu như vậy rồi, giờ còn muốn tìm ra được người này thì quả thực hơi khó.
Tuy nhiên cũng không phải là không tìm được.
Thế này đi, tôi sẽ tìm ở trong nước, anh tìm ở nước ngoài.”
Sùng Minh gật đầu: “Được.”
“Chúng ta về trước đi.” Mạc đại ca ôm con, bảo với mọi người: “Nếu ông ấy đã quyết như vậy rồi, chúng ta cũng không miễn cưỡng nữa.”
Những người khác đều gật đầu đồng ý.
Lúc này Tiểu Xuân nói nhỏ với Hạ Nhật Ninh vài câu.
Vừa nghe xong, Hạ Nhật Ninh liền cười nói: “Cứ để tùy ý họ thôi.”
Tiểu Xuân gật đầu, im lặng rời đi.
Thẩm Thất nhìn Hạ Nhật Ninh đầy thắc mắc.
Hạ Nhật Ninh liền giải thích với Thẩm Thất và những người khác: “Tiểu Xuân vừa báo lại chuyện của anh Tứ và Tư Y Cẩm.
Bên đó đang có vài chuyện rất thú vị.
Nhà họ Mai không cam lòng, tiểu thư nhà họ Mai cũng không cam lòng, luôn muốn tìm cơ hội gây xích mích với họ.
Có điều bọn họ vẫn không thể làm gì được, anh Tứ và Tư Y Cẩm cũng không thèm để ý.
Vậy nên chúng ta không cần lo lắng gì cả.”
Thẩm Thất cũng cười: “Đúng vậy, cứ để Mai gia bày trò thôi.
Dù thế nào cũng không thể bày ra trò gì lớn được mà.”
“Đi thôi, chúng ta đến thành phố nghỉ một lúc.” El nói: “Tiểu Thất mang theo cả cái bụng to này, đứng lâu cũng mệt lắm.”
El vừa nói xong, Hạ Nhật Ninh liền nhanh chóng bước tới đỡ vợ mình ra ngoài.
Đoàn người ngồi xe nhanh chóng rời khỏi viện dưỡng lão.
Sau khi bọn họ rời đi không lâu, ở trong phòng, ông Lâm kéo rèm cửa sổ ra, cứ để như vậy thật lâu.
Ông nhìn về phía ánh nắng mặt trời chiếu xuống, lẩm bẩm: “Những việc ta có thể làm được, cũng chỉ có vậy mà thôi.
Mọi chuyện như thế nào, còn phải xem ý trời! Ta đã không còn nhiều thời gian, nếu như phải nói ra, thì trước khi chết, ta vẫn muốn thực hiện được ước nguyện chưa thành, đó là tìm ra con.
Bọn họ có thể tìm được con hay không, tất cả đành dựa vào ý trời!”