“Tám bộ?” Thẩm Lục nhướn mày: “Chúng ta đều là đàn ông, đâu cần thay nhiều quần áo như vậy?”
Sùng Minh thản nhiên nói: “Nhưng đây là ý của mọi người mà.”
Thẩm Lục liền ỉu xìu: “Nếu đã là ý của mọi người, vậy thì thử thôi.”
Hắn đã được nếm trải năng lực dậy dỗ kiểu tập thể của nhà hắn rồi, đó quả thực là cực hạn chịu đựng của con người.
So với việc tốn công giải thích rõ ràng với bọn họ, chi bằng ngoan ngoãn nghe theo.
Bởi có thời gian giải thích, thì đừng nói là tám bộ, đếm tám trăm bộ cũng thay xong rồi!
Cho nên, Thẩm Lục quyết định, nghe theo!
Cuối cùng cũng thử xong quần áo, sau khi chọn trang phục chính và trang phục dự phòng, Thẩm Lục nói với Sùng Minh: “Cuối cùng cũng xong, đi nào, dẫn anh đến một nơi.”
Sùng Minh không hỏi han gì, chỉ gật đầu.
Thẩm Lục mỉm cười, kéo Sùng Minh ra ngoài.
Bên ngoài cửa, Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh đã tươi cười đứng đợi ở đó từ lâu.
Ánh mắt Sùng Minh thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn không hỏi câu nào.
“Đi thôi.” Hạ Nhật Ninh khẽ ôm lấy Thẩm Thất, quay người rời đi.
Tiểu Xuân đi ở phía trước, chân bước rất mau, trên mặt hiện lên sự vui vẻ.
Sùng Minh nhìn những người khác, dường như họ đều biết đích đến, chỉ mỗi hắn là không biết.
Có điều, thứ hắn có là sự nhẫn nại.
Nói chung là sẽ biết ngay thôi.
Sau khi bọn họ rời khỏi nhà họ Thẩm, thì lái xe thẳng đến sân bay, ở đó có một chiếc máy bay tư nhân đang đậu ở đó.
Sau khi mọi người lên máy bay, Thẩm Thất mới mỉm cười nói với Sùng Minh: “Cô và dượng đã mang bọn trẻ đến bên đó đợi chúng ta rồi, chúng ta nhanh qua đó đoàn tụ với bọn họ thôi.”
Sùng Minh gật đầu.
Thẩm Thất nói tiếp: “Anh thật sự không tò mò chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo sao?”
Sùng Minh bình thản trả lời: “Chỉ cần em đi, vậy nhất định là một nơi hay ho.”
Hạ Nhật Ninh cũng bật cười, không giấu giếm Sùng Minh nữa: “Chúng ta đi chuyến này, cũng coi như là lần tảo mộ chân chính.
Cô đã tìm ra manh mối từ trong kho lưu giữ tài liệu, tìm ra nguồn gốc thật sự của nhà họ Lâm.
Tuy những người đó đã rời khỏi đó trong trận động đất mười mấy năm trước, nhưng vẫn còn không ít những người sống sót ở lại đó.
Lúc cô làm từ thiện, vô tình nghe ngóng được, ở nơi đó có một nơi lưu giữ tài liệu về trận động đất.
Bên trong có một phần thông tin và tên họ của hầu hết những người gặp nạn.
Thế là, qua đống tư liệu đó, cô biết nhà họ Lâm vẫn còn người sống sót.”
Sùng Minh ngẩn ngơ, một lúc sau mới phản ứng lại, nhà họ Lâm mà Hạ Nhật Ninh nói chính là người thân của Lâm Vũ Tường.
Tuy Lâm Vũ Tường được nhận nuôi, nhưng họ tên vẫn được giữ lại.
Vì thế, muốn điều tra chuyện năm đó, tuy gặp rất nhiều khó khăn, nhưng không phải là không có manh mối nào.
El rất am hiểu việc nghiên cứu các loại tư liệu, nên có thể lọc ra những người sống sót trong nhà họ Lâm từ kho tư liệu khổng lồ, cũng như trong biển người mênh mông kia.
Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói: “Tuy bọn họ chỉ là chi khác trong nhà họ Lâm, nhưng cũng coi là một nửa thân thích.
Dạo gần đây cô rất nhớ quá khứ.”
Thẩm Thất cũng nói: “Đúng vậy, cô vẫn luôn tiếc nuối mình không thể nhận tổ quy tông.
Bây giờ cô đã có gia đình, nhưng càng muốn tìm lại cội nguồn.
Có lẽ, khi con người đến độ tuổi nhất định nào đó, sẽ càng nhớ gia đình hơn.
Vì vậy, em và anh trai đã đồng ý với cô, cùng cô quay về tìm cội nguồn của mình.
Chúng ta đều là người một nhà, đương nhiên phải cũng nhau hành động rồi.”
Ánh mắt Sùng Minh lóe lên, quay đầu nhìn Thẩm Lục.
Thẩm Lục mỉm cười gật đầu.
Mọi việc đều đã sáng tỏ.
Đến nơi, quả nhiên đã thấy El và Mạc Ca bế Tiểu Ngọc, đứng ở cửa khách sạn đang nhìn dáo dác khắp nơi.
Từ nhỏ El đã lớn lên ở Anh, mãi đến khi ở cữ xong mới về nước.
El sinh được một thằng cu mập mạp, cả nhà họ Mạc đều vô cùng vui mừng chứ đừng nói đến Mạc Ca.
Vì bảo bối, mà El bị ép phải ở cữ đủ một trăm ngày, mới được thả tự do.
Cho nên, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm El liền nghiên cứu tài liệu về trận động đất năm đó.
Vậy mà cô có thể tìm ra căn nguyên, rồi nhanh chóng tìm ra họ hàng nhà họ Lâm năm đó.
Thế là, El liền muốn về thăm họ.
Dù sao năm đó cô vừa ra đời đã gặp phải trận động đất, mà lạc mất gia đình.
Bây giờ cuối cùng cũng về nước, cô thật sự rất muốn tìm thấy những người còn sống sót năm đó, để làm chút việc báo đáp bọn họ.
Cũng may Thẩm Thất và Thẩm Lục rất ủng hộ ý định của cô, nên chuyện này được mọi người phối hợp rất nhịp nhàng.
Từ xa Thẩm Thất đã nhìn thấy Ellla và Mạc Ca bế con đứng chờ một bên, Thẩm Thất đỡ bụng bước nhanh đến: “Cô, dượng!”
Nhìn thấy Thẩm Thất, El cũng rất vui, giao con cho Mạc Ca, liền đi lên ôm lấy Thẩm Thất: “Ôi, thời gian trôi qua thật nhanh, cháu xem bụng cháu cũng lớn bằng này rồi này! Lần trước lúc bọn cháu tổ chức hôn lễ, bụng cô cũng gần bằng bụng cháu mà.”
Thẩm Thất liền nói: “Bây giờ cô đã “Dỡ hàng” rồi, cháu còn lâu!”
“Đẻ xong thì có được gì chứ? Còn không phải suốt ngày quanh quẩn bên nhóc con sao?” El hờn mát lườm chồng mình một cái: “Bây giờ chồng cô cũng không để ý cô nữa, suốt ngày vây quanh con thôi.”
Mạc Ca lập tức cười “Hề hề” nói: “Anh sợ em mệt mà! Anh rảnh thì chăm con cùng em, nếu không em lại hối hận vì gả cho anh?”
Nhìn một nhà ba người bọn họ thể hiện tình cảm, những người ở đây đều lắc đầu ngao ngán.
Trước đây Mạc Ca là một người hướng nội, rất hiếm khi làm mấy chuyện thể hiện tình cảm phát cẩu lương này nọ.
Vậy mà...
Từ khi bánh bao nhỏ vừa ra đời, tác phong của Mạc Ca bỗng hoàn toàn thay đổi.
Các kiểu phát cẩu lương miễn phí, khiến người khác ghen tỵ.
Nhìn gia đình người ta khoe hạnh phúc, Hạ Nhật Ninh liếc Sùng Minh một cái, đồng thời lắc đầu.
Cũng may mình cũng tìm được hạnh phúc, nếu không, ý định giết bọn cũng đã nảy ra trong đầu rồi.
Lực sát thương của đôi cẩu độc thân này cũng quá mạnh rồi!
Thẩm Thất mang thai nên không tiện bế đứa bé, nên mọi người đành dỗ dành đứa bé, không để Thẩm Thất phải bế.
Ánh mắt Mạc Ca không nỡ rời con một giây nào, đợi bọn họ bế xong, hắn đã không đợi được mà giành lại, như sợ bọn họ không trả con cho mình vậy.
El nói: “Được rồi, chúng ta cũng đừng đứng ở đây nữa.
Tiểu Thất có mệt không? Hay là đi nghỉ một lát?”
Thẩm Thất lắc đầu: “Cháu không sao, cháu vẫn luôn rèn luyện thân thể, nên không thấy mệt một chút nào.”
El nói: “Biết các cháu bận mà vẫn gọi mọi người đến đây, cũng là vì thời gian không đợi người.
Cô vừa mới tìm ra một người bác, ông ấy không thể kiên trì lâu hơn được nữa.
Tiểu Thất, kể ra, người bác này có quan hệ khá gần với nhà chúng ta.
Vì năm đó, chính ông ấy kéo cô và anh trai ra khỏi đống đổ nát.
Sau đó ông ấy bận cứu người khác nên mọi người đã lạc nhau từ đó.”
Thẩm Thất cảm thấy kính nể: “Vậy thật sự phải đi thăm ông ấy rồi.”
Thẩm Lục gật đầu: “Đúng vậy, nhất định phải đi thăm.”
El tiếp tục mỉm cươi nói: “Đã cách nhiều năm, bên cạnh ông ấy không còn có ai.
Chúng ta sẽ làm người nhà của ông ấy, tiễn ông ấy đoạn đường cuối cùng nhé.”