Tốc độ của Thẩm Tứ rất nhanh.
Hắn thay xong quần áo một cách nhanh chóng.
Xuống lầu, hắn nhìn thấy Mai Linh vẫn đứng ở chỗ cũ, ngoan ngoãn cầm áo khoác của hắn rồi đứng yên đợi hắn.
Thẩm Tứ lại càng không nhẫn tâm.
Hắn nhằm vào Mai gia như thế chỉ để trút giận cho Tư Y Cẩm chứ không hề có ý định giận lây sang Mai Linh.
Nhưng, không giết Bá Nhân thì Bá Nhân cũng sẽ chết.
Trong hoàn cảnh như thế, Mai Linh thực sự không thể tránh khỏi bị liên quan.
Thẩm Tứ nhớ lại lần đầu tiên gặp Mai Linh, lúc đó Mai Linh vẫn còn là một cô bé tết tóc đuôi sam.
Khiến một cô bé bị cuốn vào sự tranh chấp của người lớn một cách vô trách nhiệm như thế thì đúng là hơi tàn nhẫn.
Vì vậy, thái độ của Thẩm Tứ bỗng nhiên trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, hắn nói với Mai Linh: “Đi thôi, sau khi ăn cơm với cô xong, tôi sẽ phải về nhà.
Tôi còn một đống việc phải làm.”
Mai Linh không nhịn được mà hỏi: “Chuyện gì thế ạ?”
“Tết dương lịch tới đây, Tiểu Lục và anh hai cùng tổ chức lễ cưới.
Lễ cưới của Tiểu Lục sẽ được tổ chức ở nước ngoài còn lễ cưỡi của anh hai thì tổ chức ở trong nước.” Thẩm Tứ giải thích: “Anh hai là sĩ quan cấp tướng, hơn nữa, chức vụ của anh ấy rất quan trọng, thời gian cũng gấp gáp nên chỉ có thể tổ chức ở trong nước.
Còn cuộc hôn nhân của Tiểu Lục thì vẫn chưa được nước ta bảo hộ, cho nên phải ra nước ngoài để đăng ký kết hôn.
Những chuyện này đều phải làm cùng một lúc.
Vợ chồng Tiểu Thất đã về Thẩm gia trước để chuẩn bị những việc này rồi.
Còn phía bên anh hai thì giao lại cho tôi, anh hai không có thời gian rảnh, vậy nên thân là em trai tôi phải gánh vác.
Công việc của chị dâu cũng rất nhiều, mấy hôm nay, Tư Y Cẩm đã phải gánh hết việc nên chị dâu mới có thời gian để tham gia lễ cưới.”
Nghe thấy Thẩm Tứ khen ngợi Tư Y Cẩm, đáy lòng Mai Linh càng trở nên khó chịu.
Cô ta cũng có thể giỏi giang mà!
Thẩm Tứ không nhìn thấy sắc mặt của Mai Linh, hắn nói tiếp: “Mấy hôm nữa, làm xong hết việc ở đây, bọn tôi cũng sẽ quay về.
Lễ cưới của anh hai nhất định sẽ rất long trọng.
Không chỉ vì cấp bậc quân hàm của anh hai mà còn vì sự hỗ trợ của Thẩm gia và Hạ gia nữa.
Trong lễ cưới của Hạ Nhật Ninh và Tiểu Thất, có rất nhiều nhân vật lớn đã tới tham dự.
Lễ cưới của anh hai lần này cũng sẽ không ít.
Vì vậy, có rất nhiều việc phải chuẩn bị trước.
Bây giờ S.A đều giao cho Y Cẩm, cô ấy phải gách vác hết mọi việc một mình rồi lại còn phải bàn bạc một số chi tiết về lễ cưới với chị dâu.
Nhưng may là chị dâu và Y Cẩm đều làm cùng một công ty nên cũng thuận tiện cho việc bàn bạc, nhà thiết kế váy cưới cũng có sẵn cả, vì vậy mà mọi vấn đề có thể giải quyết một cách nhanh chóng.
Mặc dù Y Cẩm không phải là nhà thiết kế, nhưng mắt thẩm mỹ của cô ấy rất tốt, váy cưới của chị dâu là do Y Cẩm lựa chọn, chị dâu còn khen Y Cẩm có gu thẩm mỹ.”
Thấy Thẩm Tứ cứ lải nhải khen ngợi Tư Y Cẩm, Mai Linh bỗng nhiên đau lòng.
Cô ta không muốn nghe cái này!
Cô ta chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi mà, hắn còn tận cơ hội này để khen Tư Y Cẩm à?
Thấy Thẩm Tứ vẫn còn muốn khen tiếp nhưng Mai Linh vội vàng ngắt lời hắn: “Anh Thẩm Tứ, em đói rồi.”
Quả nhiên, Thẩm Tứ không khen nữa: “Đi, ra ngoài ăn cơm.”
Mai Linh tận dụng cơ hội khoác tay Thẩm Tứ.
Thẩm Tứ dừng lại, hắn định hất tay Mai Linh ra thì cô ta ra vẻ đáng thương mà nói: “Anh Thẩm Tứ, em chỉ xem anh như anh trai chứ không có ý gì khác.
Anh đã công khai mối quan hệ với chị Tư Y Cẩm rồi, em còn có thể như thế nào nữa? Em chỉ muốn có một chút cảm giác an toàn mà anh cũng không muốn cho à? Lúc còn nhỏ, anh có như thế này đâu.”
Quả nhiên, Thẩm Tứ không khăng khăng dứt ra nữa.
Thôi, coi như dỗ một đứa trẻ con vậy.
Thẩm Tứ ngầm đồng ý để Mai Linh khoác tay, họ cùng nhau rời khỏi nhà rồi đi xuống lầu để chuẩn bị tìm chỗ ăn cơm.
Lúc chọn nhà hàng, Mai Linh không vừa lòng với cái này, cũng không thích cái kia, Thẩm Tứ đành chịu, hắn chỉ có thể để cô ta tự lựa chọn.
Mai Linh đã thăm dò được nhà hàng mà Tư Y Cẩm và Mạc Thu thích nhất từ trước, vì thế, cô ta chỉ chọn nhà hàng này.
Thẩm Tứ cũng không nghĩ nhiều, hắn cứ thế đưa Mai Linh đến đó.
Mai Linh nhìn xung quanh rồi tính toán thời gian.
Theo như dự đoán thì lúc này, Tư Y Cẩm và Mạc Thu sẽ đến đó.
Vì thế, Mai Linh kéo Thẩm Tứ vào một bàn dễ thấy sát cửa sổ, cô ta nói với hắn: “Anh Thẩm Tứ, anh đã đến nhà hàng này bao giờ chưa? Có phải thức ăn rất ngon không?”
Thẩm Tứ gật đầu: “Ừm, trước đây tôi đã đến cùng Y Cẩm một lần rồi.
Cô thích chỗ này thì chúng ta ăn ở đây đi.”
Mai Linh cố ý lèo nhèo để kéo dài thời gian gọi món: “Anh Thẩm Tứ, anh muốn ăn gì?”
“Tôi không đói, cô xem rồi chọn là được.” Thẩm Tứ giơ tay nhìn đồng hồ, chiều nay hắn còn phải bàn bạc về chuyện thời gian với lãnh đạo của anh hai.
Không còn cách nào cả, bây giờ, anh hai đang đi công tác ngoại tỉnh, vậy nên ngay cả chuyện lấy vợ cũng phải nhờ Thẩm Tứ giúp đỡ.
Cũng may địa vị của Thẩm gia rất đặc biệt, nếu không chuyện này sẽ không dễ dàng như vậy.
Ai bảo Thẩm gia và Hạ gia là một, hơn nữa, địa vị lại còn rất đặc biệt chứ?
Thấy Thẩm Tứ thức sự không có tâm trạng ăn uống, Mai Linh cũng không khách sáo nữa, cô ra gọi một bàn đầy thức ăn.
Chỉ khi đồ ăn đủ nhiều thì mới có thể kéo dài thời gian được.
Đang gọi món thì Tư Y Cẩm và Mạc Thu vừa nói chuyện vừa đi về phía này.
Đang đi, Mạc Thu bỗng nhiên kéo Tư Y Cẩm lại: “Sao chú tư lại ở cùng với đại tiểu thư của Mai gia?”
Tư Y Cẩm nhìn theo ánh mắt của Mạc Thu, trái tim cô đập mạnh, nhưng sau đó mỉm cười rồi trả lời ngay: “Cho dù ở cùng thì cũng có sao đâu? Thẩm Tứ luôn coi cô ta là một đứa bé mà.”
Mạc Thu lại dùng vẻ mặt nghiêm túc để nói với Tư Y Cẩm: “Ánh mắt của cô bé này không đúng.
Y Cẩm, em đừng lơ là! Bây giờ em và chú tư đã công khai quan hệ người yêu rồi, em chính là mợ chủ tương lai của Thẩm gia!”
Tư Y Cẩm trả lời một cách bất đắc dĩ: “Vâng, thưa nhị thiếu phu nhân nhà họ Thầm!”
Mạc Thu giơ tay nhéo tay Tư Y Cẩm: “Dám trêu chị à! Sau này chúng ta sẽ là người một nhà! Chị là nhị thiếu phu nhân thì em không phải là tứ thiếu phu nhân à?”
Hai người đều bật cười.
Dù sao Tư Y Cẩm cũng là một người phụ nữ trưởng thành, cô sẽ không khiến bạn trai mình mất mặt trước người khác.
Vì vậy, cô vẫn cùng Mạc Thu bước vào nhà hàng như thường lệ.
Cuối cùng, Mai Linh cũng chờ được đến lúc này rồi, cô ta lập tức nói chuyện rất thân thiết với Thẩm Tứ: “Anh Thẩm Tứ, anh xem, anh có thích cái này không? Em rất thích đấy! Anh xem thử đi, anh xem trước đi.”
Thẩm Tứ chỉ có thể giơ tay nhận lấy thực đơn rồi định xem một chút.
Vừa ngẩng đầu lên thì đúng lúc nhìn thấy Tư Y Cẩm và Mạc Thu bước về phía mình.
Ánh mắt của Thẩm Tứ rơi trên gương mặt không hề gợn sóng của Tư Y Cẩm.
Hắn trở nên hồi hộp, giống như thể phạm lỗi gì đấy mà bị vợ phát hiện, hắn lập tức đứng bật dậy rồi nói: “Vợ ơi, em đến rồi à?”
Mạc Thu và Tư Y Cẩm chỉ có thể đứng lại.
Mạc Thu khoanh tay lại, cô nhìn Thẩm Tứ với vẻ mặt như cười như không.
Tư Y Cẩm thì nhìn Thẩm Tử bằng ánh mắt bình tĩnh rồi nhẹ nhàng gật đầu.
“Chị dâu.” Thẩm Nhất chào hỏi Mạc Thu.
Mạc Thu gật đầu: “Có phải chúng tôi làm phiền hai người rồi không?”
Mai Linh lập tức đứng dậy, cô ta cúi đầu xuống như thể đã làm sai chuyện gì.
Trong lòng Thẩm Tứ hiện lên một dự cảm không không lành.
Hắn có làm gì đâu chứ!
Mai Linh nhận sai gì chứ!
Thế này không phải là càng tô càng đen à?