Mợ tư không dám trực tiếp cãi lời Thẩm lão phu nhân, đành nhỏ tiếng nói: “Nhưng thằng tư nhà con còn phải sinh con!”
“Tư Y Cẩm mới ngoài ba mươi, không phải không sinh được!” Thẩm lão phu nhân nói: “Tần Trăn cũng hơn ba mươi, con bé sinh cho mẹ thằng chắt kháu khỉnh nào kém ai? Con cháu họ Thẩm tự do hôn nhân, chỉ cần thằng tư thích là được!”
Mợ tư ấp úng nửa ngày không nói được tiếng nào.
Thẩm lão phu nhân thấy vậy, nói nhỏ: “Được rồi, tâm trạng của con mẹ hiểu.
Năm đó lúc hai vợ chồng con ở bên nhau mẹ có nói tiếng nào đâu?”
Gia cảnh mẹ đẻ mợ tư khá nghèo, nếu theo tiêu chuẩn bình thường, mợ tư gả vào nhà họ Thẩm chính là trèo cao.
Nếu nhà họ Thẩm xem trọng việc môn đăng hộ đối thì mợ tư chắc chắn không vào nổi cửa nhà họ Thẩm.
Năm đó, Thẩm lão phu nhân không hề có yêu cầu gì khắt khe với con dâu, chỉ cần con trai bà thích là được.
Vậy nên mợ tư mới thuận lợi gả vào nhà họ Thẩm.
Điểm này luôn là nỗi đau của mợ tư.
Trong cách chị em dâu, mợ tư là người xuất thân kém nhất.
Gia đình những chị em dâu khác về cơ bản đều có chút vốn liếng.
Vậy nên mợ tư luôn muốn tìm một người con dâu có điều kiện, dường như làm vậy bà sẽ có mặt mũi hơn.
Trước đây không phải không có ai giới thiệu đối tượng cho Thẩm Tứ, nhưng mợ tư nghe ngóng gia cảnh đối phương không tốt đã từ chối thẳng.
Thẩm Tứ cũng nhẹ việc, anh chưa cần từ chối mẹ anh đã làm giúp anh rồi.
Sau đó, tuổi Thẩm Tứ ngày càng lớn, mợ tư bắt đầu gấp lên trong khi Thẩm Tứ vẫn bình tĩnh.
Tuy Thẩm Tứ đã hơn ba mươi tuổi nhưng mợ tư vẫn không có ý định hạ thấp tiêu chuẩn.
Thấy Tần Trân xuất thân từ gia đình có truyền thống giáo viên, mợ tư càng không muốn hạ thấp tiêu chuẩn chọn con dâu, bà muốn con dâu bà phải có tài năng, giáo dục, gia cảnh tương đương như Tần Trân mới được.
Nhưng nghìn chọn vạn tuyển lại không thể ngờ, Thẩm Tứ lại đi thích Tư Y Cẩm?
Mặc dù Tư Y Cẩm rất có tài, tướng mạo cũng xinh đẹp.
Nhưng xuất thân của cô quá thấp!
Không những chẳng có chút vốn liếng nào, bố mẹ ruột đều mất, mà còn mang theo một đứa con?!
Đây là điều mợ tư không thể chấp nhận.
Vậy nên bà vừa nghe thấy Tư Y Cẩm và Thẩm Tứ gặp mặt đã vội vàng cho người đi điều tra cô.
Hoặc nên nói, nếu không phải mợ tư đánh rắn động cỏ, có lẽ Thẩm Tứ cũng không yêu Tư Y Cẩm như vậy.
Thẩm Tứ rất hiểu Tư Y Cẩm, trong lòng anh càng tán thưởng cô.
Từ tán thưởng dẫn đến động lòng lúc nào không hay.
Vậy nên, mợ tư hơi ân hận vì lúc đầu đã làm sai.
Mợ tư vội vã chạy từ Đông Bắc về để ngăn cản hai đứa.
Ai dè ngăn cả ngày, đến bóng người còn chưa thấy mà bọn nhỏ đã công khai yêu đương rồi.
Mợ tư còn có thể bình tĩnh sao?
Giờ thì hay rồi, mẹ chồng cũng đứng về phía hai đứa, bà còn có thể nói gì nữa?
Mợ tư nghe mẹ chồng nói, ngập ngừng rất lâu mới hỏi: “Những người khác trong nhà đều nhất trí ạ?”
Thẩm lão phu nhân thở dài.
Người con dâu này, cái gì cũng tốt, trừ việc suy nghĩ quá nhiều.
Nhà họ Thẩm chưa từng kỳ thị xuất thân của nó, nhưng nó lúc nào cũng thấy bản thân thấp hơn người khác.
Thẩm lão phu nhân đành lấy Thẩm Thất ra làm bia đỡ: “Tiểu Thất điều con bé tới S.A làm giám đốc tác nghiệp, cũng coi như lót đường cho con bé.
Con dâu à, con đừng nhìn thấy con bé có con riêng mà cảm thấy nó không xứng với nhà họ Thẩm.
Con xem nhé, Tư Y Cẩm phẩm đức tốt, dạy dỗ Tư Nhiên rất tốt.
Người phụ nữ như vậy mới là người vợ hiền dâu đảm chân chính.
Gia nghiệp nhà chúng ta lớn, rất dễ bị kẻ xấu nhòm ngó, cần phải có một người thông minh, nhẫn nại và biết ghi ơn mới có thể giữ vững ngôi nhà này.
Con đừng cứ nhìn vào gia cảnh người ta, phải nhìn vào nhân phẩm.”
Thẩm lão phu nhân đã nói đến mức này rồi, mợ tư dù có không muốn thì cũng nói gì được nữa?
Nhưng bảo bà cứ vậy mà từ bỏ, bà không cam tâm.
Cuối cùng Thẩm lão phu nhân nói: “Thế này đi, mẹ sẽ để con ở thành phố này một thời gian.
Con quan sát về phẩm đức của con bé rồi đưa ra quyết định.
Mẹ chỉ có một yêu cầu, đừng cố gắng chia rẽ hai đứa nhỏ, cứ thuận theo tự nhiên đi.
Nếu tình cảm của hai đứa nó bền chắc, có chia rẽ cũng vô ích.
Nếu tình cảm hai đứa chỉ là bồng bột nhất thời, con càng phản đối chúng nó càng không nghe.”
“Vâng, vậy con ở lại thêm vài hôm.” Mợ tư thở phào, bà vẫn không tin.
Cô gái đó có gì tốt mà ai cũng nói giúp cô ta chứ?
Thẩm lão phu nhân dặn dò vài câu xong liền tắt điện thoại.
Nghe cú điện thoại này xong, mợ tư cũng ngại gọi điện cho Thẩm Tứ, nhưng bà không cam tâm cứ vậy mà tiếp xúc với Tư Y Cẩm kia.
Bà bèn nghĩ ra một cách.
Mợ tư không gọi cho Thẩm Tứ mà gửi một tin nhắn bảo anh đưa Tư Y Cẩm về nhà ăn cơm!
Hai đứa công khai yêu đương rồi mà.
Cũng nên đưa bạn gái về ra mắt chứ?
Bây giờ mợ tư muốn gặp con dâu, con trai cũng không tiện từ chối nhỉ?
Thẩm Tứ nhận được tin nhắn, lúng túng không biết làm sao.
Rõ ràng biết mẹ mình không dễ sống chung, còn phải để bạn gái đối mặt với mẹ, chuyện này khiến anh vô cùng khó xử.
Dù sao, từ lúc mẹ tới đây anh đều trốn tránh bà.
Đúng là không hay lắm.
Bây giờ mẹ cũng cho phép anh dẫn Tư Y Cẩm về nhà ăn cơm, nếu anh còn từ chối thì thật không phải lẽ.
Tư Y Cẩm rất thông minh, một chút đã hiểu, cô hỏi thẳng: “Dì giục anh về nhà à? Anh cũng nên về xem thế nào, bao nhiêu ngày rồi, dì ở một mình rất cô đơn.”
Thẩm Tứ đưa điện thoại cho cô: “Không phải bảo anh về mà là bảo anh đưa em về.
Y Cẩm, em xem...”
Tư Y Cẩm cúi đầu đọc tin nhắn, ngập ngừng một lúc, dứt khoát nói: “Nếu dì muốn em đi, em tất nhiên sẽ đi.
Em chọn anh, cũng quyết định ở bên anh rồi, dù có khó khăn gì em cũng không lùi bước.
Em sẽ làm cho dì chấp nhận em!”
Thẩm Tứ nắm lấy tay cô, khuôn mặt áy náy: “Y Cẩm, giờ anh đưa em về đó, chắc chắn em sẽ phải chịu uất ức.
Nếu em cảm thấy quá miễn cưỡng, có thể lùi lại sau...”
Tư Y Cẩm lắc đầu, ánh mắt kiên định: “Em sẽ không để anh một mình đối mặt với tất cả.
Chúng ta là một, có chuyện gì, chúng ta cùng đối mặt.”
Thẩm Tứ bật cười, ôm Tư Y Cẩm vào lòng, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Y Cẩm, anh không hề hối hận khi ở bên em.”
Tư Y Cẩm cũng ôm anh: “Em cũng không hề hối hận!”
Thẩm Tứ đột nhiên mở miệng: “Hay là chúng ta đưa Tư Nhiên trở về đi.
Dù sao sớm muộn cũng phải đối mặt!”
Tư Y Cẩm do dự, cuối cùng cũng gật đầu.
Chuyện này sớm muộn cũng phải đối mặt!
Nhưng Tư Nhiên liệu có được chấp nhận không?
Người nhà họ Thẩm chấp nhận Tư Nhiên chứ?