“Hôm nay Hướng Thành Gia Cụ triệu tập Hội đồng đổng sự tạm thời, xem ra chuyện phá sản không cách nào thay đổi, dự tính mấy ngày nữa cử hành tuyên bố với ký giả.”
Lý Quang Minh cầm lấy một chồng văn kiện, giấy tờ đưa tới trước mắt bạn tốt.
Hướng Kình nhận lấy, nhưng cũng không mở ra. Anh sớm biết Hướng Thành Gia Cụ sẽ đi đến ngày này, song thật đến giờ phút này, trong lòng một chút cảm xúc hỉ nộ ái ố cũng không có.
“Quang Minh, có đôi khi tôi nghĩ, đến tột cùng Hướng Thành Gia Cụ phá sản chứng minh điều gì?” Anh trầm ngâm, nắm chặt văn kiện, đầu ngón tay đã chút ít trắng bệch tiết lộ cảm xúc mâu thuẫn của anh. “Là chứng minh mẹ tôi không thích hợp làm một kẻ kinh doanh, hay là chứng minh tôi bất hiếu?”
“Anh chẳng qua là. . . Tính tình cứng rắn một chút. Hướng Thành Gia Cụ không vào tay anh, anh cũng không phải đã tạo nên một mảnh trời riêng của mình? Thiết kế của anh mới, thế giới đã khẳng định, sản phẩm cũng được tiêu thụ ở nhiều quốc gia, có mấy công ty gia cụ có thể làm được giống như anh vậy? Cho nên, suy nghĩ của anh nên đổi lại góc độ, nếu như không có kích thích của mẹ anh, cũng sẽ không có anh hôm nay.”
Lý Quang Minh luận sự, anh cho là Hướng Kình quá gấp rồi, cũng thói quen bỏ qua nội tâm chân chính cần, tỷ như thật ra thì anh rất muốn ở trước mặt cha mẹ thể hiện tài năng nhưng không cách nào được, ví dụ như, người con gái trong lòng anh chân chính yêu, đến tột cùng là người nào?
“Chuyện Hướng Thành Gia Cụ coi như là chuyện đã qua, hiện tại, chúng ta nói một chút chuyện thân thiết của anh được không.”
Rút giấy tờ văn kiện từ trong tay bạn đi, Lý Quang Minh đưa tay chỉ ngoài cửa, “Sau khi Xa Tinh Tinh nhậm chức, anh cảm thấy biểu hiện của cô ấy như thế nào?”
“Không cần hoài nghi thật là tốt.” Bỏ tình cũ qua một bên không nói, Hướng Kình không thừa nhận cũng không được, Xa Tinh Tinh rất giỏi, nhiều công việc khó khăn qua tay cô, trở nên mạch lạc rất nhiều. “Bất quá, tôi không cho rằng cô ấy thích khuất phục trước người khác, dã tâm của cô ấy không chỉ như vậy.”
“Anh cho rằng tại sao cô ấy cam tâm ở chỗ này?” Lý Quang Minh tức giận nhìn anh chằm chằm, người này căn bản biết rõ còn cố hỏi. “Còn không phải là muốn chứng minh với mẹ anh, cho dù cô không có bối cảnh cũng có thể làm ra thành tích kinh người; về mặt khác, là vì anh?”
Vì mình? Hướng Kình không nói. Ý đồ Xa Tinh Tinh rất rõ ràng, tình nghĩa đối với anh cũng còn chưa để xuống, như tình hình loại này, anh không biết Hàn Ngữ có thể có phản ứng gì.
Nếu như chuyện về sau, anh phải lựa chọn một người giữa Hàn Ngữ cùng Xa Tinh Tinh, anh làm sao chọn?
“Nếu là Xa Tinh Tinh tiếp tục ở đây, đến cuối cùng trở nên không thể thiếu, anh cho là Hàn Ngữ còn chỗ nào đặt chân không?” Lý Quang Minh nhắc nhở.
Đúng vậy, Hàn Ngữ ôn nhu hơn, không bằng Xa Tinh Tinh tràn đầy tính xâm lược. Nếu anh không buông Xa Tinh Tinh, Hàn Ngữ không chỉ tiếp tục chịu thua, hơn nữa có thể sẽ mình đầy thương tích.
Song là anh đem cô cuốn vào tất cả, muốn cô tới thừa nhận những hậu quả này, có thật là quá đáng hay không? Mà anh, bỏ được sao?
“Tôi sẽ bảo vệ cô ấy. Quang Minh, tôi sẽ bảo vệ Hàn Ngữ.” Anh biết rõ mình nói những lời này, thật sự thành tâm thành ý.
“Anh bảo vệ Hàn Ngữ là xuất phát từ tình yêu, hay là trách nhiệm?” Lý Quang Minh than thở. Trên sự nghiệp, dã tâm của bạn bừng bừng, nhưng trên tình yêu, cũng là chậm lụt đến không ngốc đầu lên được, đà điểu lừa mình dối người !
“. . . . . .” Rất bi thảm, anh lại đáp vấn đề này không được, cũng có lẽ anh tránh vấn đề này quá lâu, lâu đến một khi phải đối mặt, đầu sẽ tự động cắt đứt quan hệ, không dám suy tư.
Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa chợt hiện, cũng giải cứu Hướng Kình đang lâm vào lưới mê không biết làm sao. Sau khi anh trả lời, thanh âm Xa Tinh Tinh bên ngoài truyền đến, anh không khỏi cùng Lý Quang minh liếc mắt nhìn nhau.
“Tôi đi vào nha!” Một cái đầu ló vào, thấy hai người đàn ông bên trong, Xa Tinh Tinh cười dài đi vào, dựa vào quan hệ bạn bè cũ, căn bản là cô không đối với bọn họ như cấp trên.
Cô tự tin trở nên bề ngoài xinh đẹp, tư thái ưu nhã, so với trước khi xuất ngoại tiến bộ không ít, hẳn là hấp dẫn bọn họ mới đúng. Có lẽ cô thật sự bị mẹ Hướng kích thích, yêu cầu nhất cử nhất động của mình, một cái nhăn mày, một nụ cười đều phải phù hợp yêu cầu của xã hội thượng lưu mới được.
“Chuyện gì?” Hướng Kình thản nhiên xếp văn kiện, giấy tờ bỏ vào ngăn kéo.
Bắt đầu lường trước Xa Tinh Tinh thấy tất cả, ngược lại cô không thấy bất ngờ mà bật cười. “Không cần giấu! Tôi không biết các người đang làm trò gì sao? Tuần thứ nhất tôi tới, đã đem hồ sơ cùng xu hướng tài chính trong công ty đại khái xem qua một lần, yên tâm, chúng ta có cùng một mục tiêu, tôi sẽ không đâm sau lưng các người.”
“Hi vọng như thế.” Anh vốn là khẽ nhíu mày, nghe cô nói như vậy nhất thời thư giãn không ít.
“Đúng rồi, tôi muốn nói với các anh, tôi cũng tới nửa tháng rồi, không thể không làm tiệc đón người mới đến chứ?” Cô xoa eo, gương mặt xinh đẹp khẽ chếch, “Cho dù không niệm tình cũ, cũng phải nhìn một phần tôi làm trâu làm ngựa cho các anh, thể hiện một chút nhỉ!”
Hai người đàn ông vừa nhìn một cái. Rốt cuộc ai mới là ông chủ? Bất đắc dĩ Hướng Kình cười một tiếng. “Dạ, Đại tiểu thư cũng mở miệng, chúng tôi có thể không tuân thủ sao?”
“Lúc nào?” Ánh mắt cô trở nên cực nóng, tập trung vào anh.
“Đợi chuyện này xong, tôi sẽ thông báo cho em.” Anh cố ý quên ánh mắt mang tính xâm lược mười phần của cô.
Coi như hài lòng với đáp án, Xa Tinh Tinh gật đầu, mới nói đến việc chính.
“Tốt lắm, chuyện tư nói xong, hiện tại đổi lại việc công. Hướng Kình, bên ngoài có người tìm anh.”
“Tìm tôi? Sao em không nói sớm?” Anh có chút bất mãn, nhưng đây là phương thức xử sự điển hình của Xa Tinh Tinh, chuyện của mình quan trọng nhất, những chuyện khác cũng có thể để một bên. Cho nên đã dùng cô, sẽ phải chịu được tính cách cô như vậy, dù sao chỉ cần cô không làm hỏng việc là tốt rồi.
“Bởi vì tôi không xác định anh có muốn gặp người kia hay không.”
“Là ai?”
Cô nhìn thẳng anh, có chút nhếch môi khinh thường. “Người nổi danh bại gia tử, chồng của chị Hàn Ngữ - Hàn Thấm, Lăng Dục Vĩ.”
Bàn về quan hệ, thật ra thì Lăng Dục Vĩ chính là anh rể Hướng Kình, nhưng cô không muốn tiếp nhận có người thừa dịp cô xuất ngoại, cướp lấy bảo toạ thiếu phu nhân Hướng gia nguyên bản thuộc về cô, cho nên nhất định gọi thẳng tên họ Hàn Ngữ.
Hướng Kình không rõ tâm tư của cô, cũng không nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua là buồn bực trong lòng, tại sao Lăng Dục Vĩ phải tìm tới cửa? Chẳng lẽ, chuyện chị em Hàn gia trao đổi chú rể, làm cho Lăng gia bất mãn, cuối cùng anh tới gặp anh đòi lại Hàn Ngữ?
Nghĩ tới đây, trong lòng anh không khỏi khủng hoảng, mặc dù anh không biết tại sao tâm tình của mình thoáng cái kích động như thế, cũng rất rõ ràng mình tuyệt không, tuyệt sẽ không đem Hàn Ngữ trả lại cho anh ta!
“Mời anh vào.”
“Hướng Thành Gia Cụ sắp phá sản sao?”
“Hàn Phong không biết từ nơi nào biết tin tức kia, tìm tới Hàn Thấm.”
“Nếu là Hướng Thành Gia Cụ phá sản thật rồi, mà theo cá tính cùng năng lực của Hàn Ngữ, có thể nói bận rộn cũng không thể giúp..., lão yêu bà của nhà anh. . . A không, theo cá tính của , hắn sẽ không để cho cô ấy sống bình yên đâu?”
“Cho nên Hàn Phong dùng cái này uy hiếp Hàn Thấm, muốn Hàn Thấm làm cho công ty Lăng Uy của chúng tôi tặng cho Hàn thị một vụ làm ăn lớn, sau khi Hàn thị lớn mạnh, thì có khả năng trợ giúp Hướng Thành, như vậy Hàn Ngữ ở Hướng gia, cũng sẽ có một chút địa vị.”
“Chuyện nhà các ngươi liên quan gì đến vợ tôi, anh nói nên xử lý như thế nào?”
Hồi tưởng đến những điều Lăng Dục Vĩ nói, Hướng Kình vừa vội vừa tức, dường như muốn mất tỉnh táo. Sau khi cùng Lăng Dục Vĩ đạt thành hiệp nghị, anh lập tức lái xe về nhà, muốn lên tiếng hỏi Hàn Ngữ rõ ràng.
Tại sao Hàn Phong biết Hướng Thành Gia Cụ sắp phá sản? Tại sao Hàn Phong dám nói dùng lực lượng Hàn thị hỗ trợ Hướng Thành Gia Cụ?
Nguy cơ tài vụ của Hướng Thành Gia Cụ, cho tới bây giờ chỉ có số ít người biết, mà đường sống duy nhất của Hàn Phong, nghĩ đến cũng chỉ có Hàn Ngữ, chẳng lẽ... Hàn Ngữ gặp Hàn Phong tiết lộ nguy cơ của Hướng Thành, cùng Hàn Thị mở miệng cầu viện?!
Anh không phải là từng nói với cô, chuyện gì cũng không quản sao? Nếu là Hàn Ngữ tự cho là đúng ra phía ngoài cầu trợ, hư đại sự của anh làm sao bây giờ?
Gọi điện thoại hỏi dì Phùng, khi anh ép hỏi, dì Phùng cuối cùng ấp úng đã nói chuyện Hàn Phong từng tới chơi lần thứ hai, chuyện này Hàn Ngữ cố ý giấu anh, cho nên đáp án đã rất rõ ràng.
Lái xe vào nhà để xe, vừa mới xuống xe, Hướng Kình liền nghe được chủ phòng truyền đến âm thanh cải vả, trong lòng biết không ổn, anh bước nhanh chạy tới, vừa mở cửa ra, liền thấy mẹ mình đang lấy âm lượng cao, kích động mắng Hàn Ngữ.
“... Hiện tại Hướng Thành Gia Cụ cũng phá sản rồi, cô vui vẻ không?!” Mẹ Hướng luôn luôn coi trọng dáng vẻ mà đầu tóc cũng rối loạn, hai tay chỉ chỉ trỏ trỏ, một bộ dáng của người đàn bà chanh chua, nếu không phải dì Phùng ở một bên khuyên, cản trở, Hướng Kình tin tưởng bà không chút do dự xông qua đánh Hàn Ngữ.
“Mẹ, con làm sao có thể hi vọng Hướng Thành đóng cửa. . . . . .”
Hàn Ngữ muốn giải thích, nhưng căn bản Mẹ Hướng không nghe cô, hiện tại bà chỉ muốn tìm nơi để phát tiết, mà cô con dâu vô tội lại không có hại, dĩ nhiên là mục tiêu tốt nhất của bà.
“Tôi kêu cô về Hàn Thị vay tiền, cô đi chưa? Đi chưa? !” Một tay Mẹ Hướng đẩy Dì Phùng ra bắt được cô, nắm chặt hai vai Hàn Ngữ lay động, “chị Phùng nói mấy ngày hôm trước Hàn Phong tới, không phải sao?”
“Dạ, anh con có tới, nhưng mà...” Móng tay Mẹ Hướng đâm thật sâu vào trong thịt cô, Hàn Ngữ bị đau cũng không dám giãy dụa.
“Vậy anh cô đáp ứng cho chúng tôi bao nhiêu?” Mẹ Hướng gần như bệnh tâm thần, mắt đỏ ngầu hỏi. “Chỉ cần mấy ngàn vạn là được rồi, giải quyết cửa ải khó khăn trước mắt ...”
“Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút.” Hàn Ngữ bị lay động đến đầu cũng hôn mê, trở tay bắt được mẹ chồng. “Mẹ phải đối mặt thực tế! Hoàn cảnh khó khăn của Hướng Thành Gia Cụ, không phải là mấy ngàn vạn có thể giải quyết !”
Hướng Kình nghe đến đó, lồng ngực không nhịn được co rút nhanh, một hơi nghẹn ở bộ ngực, dường như muốn bộc phát.
Hàn Ngữ không có phủ nhận cô gặp Hàn Phong mở miệng, cho nên suy đoán của anh không sai? Anh không phải là mới cảnh cáo cô, chuyện gì đều không cần nghĩ, tại sao cô còn liên quan vào nhiều như vậy? Vạn nhất trước khi Hướng Thành Gia Cụ phá sản lại thêm biến cố gì, Hướng gia bọn họ phải trả giá cao cũng không chỉ những thứ này.
“Tôi không nên! Tôi không nên...”
Tiếng la khóc chợt truyền vào trong tai anh, anh nhìn qua, chỉ thấy mẹ suy yếu ngồi ngay đó, giống như đứa bé khóc ồ lên.
“Tôi không còn có cái gì nữa... Công ty tôi nỗ lực mười mấy năm cứ như vậy không có... Tôi không còn có cái gì nữa, cũng không có ... Ô ô...”
Cho dù cùng mẹ không thân thiết, nhưng thấy một màn như vậy, anh cũng không khỏi có chút chua xót.
Đó là mẹ của anh sao? Người mẹ luôn luôn ưu nhã cao ngạo? Thì ra là bả vai của bà gầy yếu như vậy, sợi tóc cũng hoa râm, công ty bà nguyên từ trời rơi xuống địa ngục, cũng sẽ khóc đến nước mắt giàn giụa, tiêu hết lớp trang điểm, trên mặt bà lộ ra vẻ loang lổ chật vật, cái loại hình tượng liều lĩnh gào khóc này, lại càng nhiều tiếng rung động của anh.
Một màn bi thảm này giống như loại lây bệnh, Dì Phùng cũng đi lau nước mắt theo, Hàn Ngữ lại càng ngồi chồm hỗm ở bên cạnh mẹ chồng xụi lơ, cùng nhau khóc nức nở.
“Mẹ, mẹ đừng như vậy... ” Hàn Ngữ không để ý cô khóc đến vô lực đánh phát tiết, cố ý ôm bà. “Mẹ không phải là cái gì cũng không có, mẹ còn có Hướng Kình, còn có con, còn có cái nhà này ... ”
Lời nói này nói vào trong lòng Hướng Kình, cảm giác tội ác đánh thẳng vào anh, khiến cho anh cũng nhìn không được nữa, nhịn không nổi nữa, mặt nghiêm túc đi vào trong phòng khách.
“Không nên nói nữa!” Cúi thân người xuống đỡ mẫu thân dậy, để bà ngồi trên ghế sa lon, anh lên tiếng an bài, “Dì Phùng, dì xem mẹ.”
Sau khi dàn xếp hai vị nữ quyến lớn tuổi hơn, ánh mắt anh có chút lạnh lùng quét mắt về phía Hàn Ngữ, liền lôi kéo cô hướng bên trong phòng đi.
“Về phần cô, tôi muốn nói với cô một chút.”
Ầm! Một tiếng vang lớn của cửa phòng đóng lại, Hàn Ngữ giật mình, không hiểu thái độ anh bất thiện từ đâu mà đến.
“Hướng Kình?” Nước mắt còn đang trong hốc mắt, cô ngây người ở một bên, thoạt nhìn đáng thương.
Hướng Kình muốn mình thoát khỏi bộ dáng kia của cô ảnh hưởng, quyết tâm sắc đá chất vấn, “Hàn Phong đã tới tìm cô?”
“Làm sao anh biết?” Đầu tiên là ngơ ngác một chút nhưng nghĩ đến có lẽ anh mới vừa nghe mẹ chồng nói, cô không giấu diếm nữa. “Dạ, anh em có tới.”
“Tại sao cô không nói?” Một mồi lửa cứ như vậy sinh ra dần, tại trong lòng anh định tội cô trước rồi. “Mẹ bảo cô quay về Hàn thị cầu viện, cô cũng gặp Hàn Phong mở miệng àh? Tôi không nói rồi sao, chuyện Hướng Thành Gia Cụ, cái gì cô cũng không phải làm? Tại sao cô còn nhiều chuyện nhún tay vào?”
“Xen vào việc của người khác?” Cô cơ hồ bị những lời này đánh ngã, nhìn anh khó có thể tin. “Em quan tâm mẹ, quan tâm anh, quan tâm công ty, cư nhiên bị anh nói là xen vào việc của người khác?”
“Tôi... ” Hướng Kình biết mình có chút lỡ lời, nhưng lời đã nói ra thu không trở lại, chỉ có thể đem giọng nói xung đột chậm dần một chút. “Tôi chỉ muốn hỏi, tại sao cô muốn mở miệng với Hàn Phong? Chẳng lẽ lời nói của tôi, toàn bộ cô không có nghe sao?”
“Em có nghe.” Vành mắt của cô lần nữa bị anh ép đỏ, nhưng nhìn ánh mắt của anh, cũng là thất vọng. “Em nghe lời của anh rồi, anh nói anh bảo vệ em, anh nói Hướng gia là hậu thuẫn của em, cho nên em cự tuyệt thỉnh cầu của anh em, cũng không có yêu cầu anh em bất kỳ vật gì, còn nói như anh đã nói để ngăn miệng anh em, để cho anh không công mà lui, nói khó như vậy không tính là nghe lời anh nói?”
Lúc này Hướng Kình mới giật mình, mình tựa hồ quá võ đoán hiểu lầm cô, nhưng có chút nghi hoặc không rõ, “Vậy tại sao em không nói anh em lại tới? Tại sao muốn Dì Phùng giúp em giấu diếm?”
“Bởi vì em không muốn tăng phức tạp thêm cho anh, tăng thêm khó khăn cho nhà này.” Cô ai oán nhìn anh, “Anh em là vì em mà đến, em muốn chứng minh em có thể một mình đối mặt anh em. Anh cùng mẹ đã vì Hướng Thành Gia Cụ bể đầu sứt trán, em có thể đem loại chuyện này phiền các người sao? Hướng Kình, tại sao em có thể tin anh, anh lại không thể tin em chứ?”
Hướng Kình bị cô nói xong không phản bác được, tại sự kiện này, quả thật anh không tin cô, có lẽ là chờ quá lâu, không thể cho phép một chút thất bại, mới có thể đặc biệt kích động.
Anh trơ mắt, thật hối hận, cô tin tưởng anh như thế, cho nên có dũng khí đối kháng Hàn Phong, mà anh đã ưng thuận hứa hẹn người nhưng lại chất vấn dũng khí của cô, vũ nhục nhân cách của cô, hơn nữa mới vừa rồi cô mới bị mẹ trúc giận, không có nổi dóa đã coi là khách khí.
Anh không đoán được hành động của cô? Nếu không cũng sẽ không mượn một tình thế cấp bách quy tội cho cô, không phân tốt xấu nhận định cô có sai.
“Hàn Ngữ. . . . Thật xin lỗi, anh quá manh động rồi. Chỉ là anh nghe được Hàn Phong từng tới, liền không nhịn được. . . .” Anh thật sai lầm rồi, rốt cục để xuống tư thái nói xin lỗi, bất quá cô có thể tiếp nhận hay không, anh cũng không dám khẳng định.“Anh không phải là không tín nhiệm em, chỉ là muốn bảo vệ em.”
“Bảo vệ em?” Cảm nhận được anh hối hận, tâm tình khổ sở của cô cũng hơi có hòa hoãn.
“Thật ra thì buổi sáng hôm nay, Lăng Dục Vĩ đã tới tìm anh.” Anh định nói toàn bộ, “Anh ta nói, không biết Hàn Phong từ nơi nào biết được tin Hướng Thành Gia Cụ sắp phá sản, đem chuyện này uy hiếp Hàn Thấm, muốn cô ấy mang một vụ làm ăn lớn cho Hàn thị.”
“Em không hiểu, tại sao chuyện này uy hiếp được chị?” Trong lòng cô gấp gáp, tạm thời không kịp tâm tình của mình, chỉ muốn rõ ràng tình huống trước.
“Bởi vì Hàn Thấm không thể nào vận dụng tiền của công ty Lăng Uy, nhưng nếu để Hàn thị ra mặt trợ giúp Hướng Thành, không chỉ có danh chánh ngôn thuận, có lẽ mẹ tôi cũng sẽ đối với em tốt hơn. . . .” Mặc dù là sự thật, song nhắc tới người mẹ luôn toan tính của mình, anh vẫn không thể nói tiếp.
Hàn Ngữ nghe hiểu rồi, vừa cảm khái, vừa ảo não sự bất lực của mình. “Em rất vô dụng, có đúng không? Anh trai nhất định là biết em lấy tiền cho anh ta không được, mới có thể đi điều tra chuyện Hướng Thành sắp phá sản; bởi vì em, chị cũng bị anh trai uy hiếp; mẹ cũng giận em không thể giúp chiếu cố Hướng Thành, khóc đến không thể mình. . . Hướng Kình, tôi thật là khổ sở, tại sao tôi vô dụng như vậy?”
Nghe được cô tự oán tự ngả, hướng Kình càng cảm thấy khó chịu. Đây là lỗi của cô sao? Cô căn bản chẳng qua là vô tội bị cuốn vào cuộc hôn nhân này, vô tội... Trở thành vật hy sinh Hướng gia.
“Hàn Ngữ, em hãy nghe anh nói.” Anh sắc mặt nghiêm túc nhìn cô, “Bên chị em, còn chuyện Hàn Phong, anh cũng sẽ giúp em giải quyết. Bất quá sau này bất cứ chuyện gì của Hướng Thành Gia Cụ, còn yêu cầu của mẹ, em cũng không cần để ý tới, hiểu chưa?”
Dù nghe được anh mở miệng bảo đảm và hứa hẹn, nhưng Hàn Ngữ nghe được tâm cũng nguội.
Anh xem cô như người ngoài để đề phòng, không phải sao? Nếu không như thế nào lại muốn cô đừng động tới bất cứ cái gì, nhất là việc của Hướng gia, càng không hi vọng cô nhúng tay.
Hay vì anh không thương cô sao? Cho nên sẽ không quan tâm cẩn thận bảo vệ tâm tình của cô, nếu như anh có dụng tâm hơi chút, nên phát hiện yêu cầu như thế không chỉ có xem thường cô, cũng chèn ép cô.
Thì ra là, ôn nhu, hôn từng có, cũng làm cô đối với tình yêu ảo tưởng!
“Em hiểu.” Cô sâu kín mím đôi môi, muốn đi ra cửa phòng.
“Chờ một chút, em muốn đi đâu?” Mặc dù ngoài mặt cô bình thản, nhưng Hướng Kình nhạy cảm phát giác cảm xúc chân chính của cô tựa hồ không phải như vậy.
“Em muốn đi phòng khách xem mẹ. Nếu anh không việc gì... Cũng tới xem mẹ ra sao một chút, dù sao mẹ cũng là mẹ của anh, anh thật nhẫn tâm để một mình mẹ buồn bực sao?”
Cô thật sâu nhìn anh một cái, không nói gì giống như là lên án.
Sau khi họp báo, tin Hướng Thành Gia Cụ phá sản đóng cửa lập tức nhanh chóng truyền ra cả nước , đột nhiên Mẹ Hướng mất quyền lực, trở về như lúc ban đầu.
Vào trình tự thanh toán, không có công ty, cũng không có quyền lực, mẹ Hướng cảm giác mình trống không đến không được, sau khi rời giường cũng là mặt ủ mày chau.
Sau này, bà không cần nóng vội sáng sớm lượn đi lượn lại ra công ty trình diện, nhưng muốn bà suốt ngày đợi ở nhà, con trai đã thật lâu không nói chuyện với bà, chớ nói chi là nhìn bà bằng ánh mắt giống như người xa lạ; mà cô con dâu mới cưới mặc dù dịu dàng, nhưng bà cũng biết mình đối với người ta cũng không tốt, có cơ hội này, Hàn Ngữ không bỏ đá xuống giếng đã coi như là khách khí, cô sẽ nghe lời bà sợ là hy vọng xa vời.
Bà đi ra cửa phòng ngoài ý muốn thấy Hàn Ngữ chuẩn bị bữa ăn sáng giống như trước ở trên bàn, mà cô con dâu mấy ngày hôm trước mới bị bà chỉ vào mũi mắng, vẫn cười dài chào hỏi mời bà ăn cơm, trước khi Hướng Thành Gia Cụ phá sản, đứa con trai hoàn toàn không nhúng tay vào sự nghiệp công ty, thậm chí đã ngồi ăn bữa sáng.
Bất kể anh không phải là đang đợi bà, Mẹ Hướng đã cảm thấy đủ rồi, ít nhất anh không có lúc đó vứt bỏ bà. Mà bữa ăn sáng của Hàn Ngữ, không biết có phải quan hệ hôm nay mà nghe thấy mỹ vị đặc biệt ngon hơn, làm cho dạ dày bà cảm thấy ấm áp .
Bà đã thật lâu không biết đói là cảm giác gì rồi, đối với thức ăn mỹ vị thuần túy khát vọng, làm cho bà cảm thấy là lạ, không phải bà luôn luôn cho thức ăn chẳng qua là dùng để no bụng sao?
“Mẹ?” Hàn Ngữ không hiểu nhìn mẹ chồng đứng ở tại chỗ ngẩn người, “Mẹ không ăn bữa sáng sao? Con nấu cháo khoai sọ mặn mà mẹ thích ăn, mau tới ăn đi?”
Mẹ Hướng từ trong suy ngẫm tỉnh lại, vốn muốn cự tuyệt, nhưng sờ sờ bụng thật đúng là đói bụng, không thể làm gì khác hơn mặt không thay đổi đi về phía bàn ăn ngồi xuống.
“Hừ! Ai nói tôi thích ăn cái này? Nấu đồ keo kiệt như vậy!” Bà không bỏ xuống được cách nói, theo thói quen đối với Hàn Ngữ chê cười.
“Nhưng lần trước không phải mẹ ăn hai chén lớn sao? Con cho là mẹ sẽ thích.” Đối với lời nói bén nhọn lần này Hàn Ngữ lơ đễnh không có tâm cơ trả lời.
Về phần Hướng Kình, sẽ không dễ đối phó như vậy rồi, anh lạnh lùng cười một tiếng, không nể tình bóc trần tâm tư mẹ Hướng. “Không muốn ăn cũng đừng miễn cưỡng ăn.”
Vừa cầm chiếc đũa lên nghe nói thế, nhất thời mẹ Hướng khó nuốt xuống, không biết nên ăn hay không, hết lần này tới lần khác vào lúc này bụng sôi ùng ục, làm cho bà lúng túng đến cứng lại.
Một đôi ngón tay ấn lên đôi tay Hướng Kình, ám hiệu anh đừng nói nữa, Hàn Ngữ vẫn dịu dàng cười, “Mẹ, ăn cơm đi, thật vất vả có thể ở trong nhà nghỉ ngơi một chút không cần đi làm, làm cho mình buông lỏng một chút không phải là rất tốt sao?”
“Cô đang ở đây châm chọc tôi?” Tâm tình phiền muộn Mẹ Hướng trở nên đặc biệt nhạy cảm, nói cái gì cũng có thể bị bà phân tích tệ hơn.
“Không, con chỉ muốn nói, mẹ làm việc lâu như vậy cũng quá cực khổ, hẳn là thừa dịp lúc này đem trách nhiệm để xuống, hưởng hưởng thanh phúc.”
Nghe vậy, hai cặp ánh mắt mẹ Hướng và Hướng Kình kinh ngạc nhìn cô, giống như không tin cô sẽ nói ra lời an ủi. Mà chẳng qua là Hàn Ngữ từ từ thay bà bà thêm tốt cháo, để tới trước mặt bà.
“Mẹ, mẹ suy nghĩ một chút, bao nhiêu lâu mẹ không ra ngoài chơi? Có bao nhiêu lâu không thoải mái mà ngồi xuống đọc sách, nghe nhạc ?” Cô cảm giác, cảm thấy, cuộc sống người nhà Hướng gia cũng trôi qua quá gấp gáp. “Hiện tại chính là thời cơ tốt làm chuyện tự mình muốn làm, mẹ hẳn là cũng có chuyện rất muốn làm, nhưng bận quá không có cách nào làm chứ?”
Những lời này không khỏi làm mẹ Hướng suy nghĩ. Bà từng muốn học vẽ tranh, muốn học cắm hoa, mới có thể cùng những quý phu nhân khác học đòi văn vẻ một phen, thậm chí Hàn Ngữ rất am hiểu đàn bà cũng rất có hứng thú, đích xác là bởi vì quan hệ công việc, chỉ có thể bỏ qua.
Hàn Ngữ nói không sai, bà không phải là đem công việc bắt được quá gấp , cho nên bỏ qua quá nhiều?
Chẳng qua thoáng mặt mũi bà không bỏ xuống được, vẫn mạnh miệng, “Hướng Thành Gia Cụ cũng sụp đổ, tôi nào có nhàn hạ thoải mái đi làm những thứ kia? Hướng gia làm sao bây giờ?”
Cái này nói đến trọng điểm rồi, Hàn Ngữ cười nhẹ một tiếng, ngón tay chỉ phía Hướng Kình đang trầm mặt. “Còn có Hướng Kình mà. Mẹ, nếu như mẹ đến chỗ Hướng Kình làm việc, sẽ biết anh ấy có năng lực cỡ nào, cố gắng làm việc cỡ nào, con trai có thể tin như vậy, nhưng là người khác cầu còn không được, không dựa vào anh ấy thì phải dựa vào ai đây?”
Mẹ Hướng nhìn con trai, tựa hồ thật lâu bà không chú ý đến anh, chỉ chuyên chúc sự ngiệp trong chuyện Hướng Thành Gia Cụ, lúc này mới giật mình con tương đối trầm ổn khí chất và tâm tư, tựu giống theo như lời con dâu, làm cho người ta dễ dàng sinh ra cảm giác tin cậy.
Trước kia bà chưa bao giờ tin tưởng đứa con trai này, biết so sánh với bà tốt, cũng không tin tưởng con tự mình gây dựng sự nghiệp so sánh thành tích với Hướng Thành tốt hơn, hôm nay nghe Hàn Ngữ nói đến, Hướng Kình tựa hồ có thu hoạch không tệ, so sánh với bà tưởng tượng mạnh hơn nhiều lắm.
Nhận được tầm mắt mẹ mình, Hướng Kình cũng dừng lại chiếc đũa. Anh hiểu được Hàn Ngữ là ở cố gắng để tình cảm hai mẹ con bọn họ gần hơn, nhưng anh không nghĩ tới cô có đột phá lớn như vậy, để cho mẫu thân dùng một loại ánh mắt khác một lần nữa xem kỹ anh, càng không có nghĩ tới trong nội tâm cô đánh giá mình cao như vậy, cho dù anh hôm qua mới làm tổn thương cô.
Anh có chút xấu hổ trộn lẫn chút ít cảm khái. Thật giống như anh xem quá nhẹ tâm tư và cảm thụ của cô, thật ra Hàn Ngữ cẩn thận, mình nghĩ cũng rất tự nhiên, cũng không hoàn toàn là anh cho nên vì cái gì đơn thuần dễ bắt nạt, mà cô độ lượng, lại càng anh theo không kịp.
Hàn Ngữ trên bàn cháo cũng lạnh, nhưng cô không vội ăn, phát hiện lời của mình ở mẫu tử Hướng gia hiển nhiên tạo thành chút ít hiệu ứng, cho nên cô thừa thắng xông lên.
“Con cùng Hướng Kình coi như là kết hôn mới biết, thời gi¬an chung đụng ngắn như vậy, con lại hết sức tín nhiệm anh có năng lực quyết đoán gánh vác hết thảy. Mẹ, mẹ là mẹ của anh ấy, tin tưởng anh hơn mà?”
Những lời này thẳng trúng hồng tâm, hai người mẫu tử như bị cái gì đụng một chút. Mẹ Hướng như có điều suy nghĩ, ánh mắt lần nữa chuyển qua trên người con trai, lúc này nếu dĩ vãng ý tứ hàm xúc này cũng không công kích, mà là mang theo nào đó cảm thán.
Hướng Kình không muốn, cũng không dám nghênh thị, anh cảm giác mình không thể thừa nhận càng nhiều, nội tâm mẫu thân tựa hồ thay đổi cái gì, nhưng anh không cách nào lập tức quyết định mấy năm qua này đối với bà xa cách có muốn tiếp tục hay không, cũng không cách nào tìm tòi nghiên cứu được ý nghĩa cừu thị sau lưng giữa hai người quanh năm.
Lần này Hàn Ngữ hoàn toàn làm anh kinh ngạc, vô luận là quan sát của cô tỉ mỉ, thậm chí là khoan hồng độ lượng của cô, dù sao mẫu thân chẳng bao giờ đối xử tử tế với cô, hơn nữa anh, tối hôm qua mới hiểu lầm cô...
“Con đi làm.” Thoáng cái bị quá nhiều đánh sâu vào, anh cầm lấy khăn giấy quệt quệt miệng, cũng không quay đầu lại, nhắc tới cặp tài liệu rời đi.
Mẹ Hướng nhìn bóng lưng của anh, dần dần tiết kiệm tư lên này vài chục năm nay, bà và con trai chưa từng ly từng tý, tốt hồi lâu, lực chú ý mới về đến trên người con dâu.
Lần đầu tiên bà không mang theo thành kiến nhìn người con dâu, đại gia khuê tú này khí chất ôn nhu, bà tự nhận cho tới bây giờ không có xuất hiện qua trên người mình, người con dâu hoặc người vợ như vậy, hẳn là tới chỗ nào cũng sẽ rất được hoan nghênh? Chỉ tiếc gặp xui xẻo, vận xui gả vào Hướng gia, ngay cả mẹ chồng tự nhận không phải là người gì tốt chung đụng.
Đối với Hàn Ngữ, thành kiến mẹ Hướng đã từ từ biến mất, bất quá hai vợ chồng trẻ mới vừa hiểu lẫn nhau, bà cũng không bỏ qua. Mặc dù Hàn Ngữ một mực nói Hướng Kình thật là tốt, bất quá giữa bọn họ ngay cả một câu nói chuyện với nhau cũng không có, cuối cùng con trai càng giống là bỏ trốn mất dạng.
Bà không biết chỗ vấn đề xuất hiện, bất quá đối với tình cảm vợ chồng cô dâu mới, bà cũng là có một chút nhắc nhở tốt hơn.
“Hàn Ngữ.” Lời của bà vẫn sắc bén không thay đổi, tuy nói giọng nói đã thu lại không ít. “Cô cùng Hướng Kình có nhiều chỗ không vui, tôi khuyên cô, xem chừng chồng cô một chút, bởi vì Xa Tinh Tinh đã trở lại, bây giờ còn đang làm thư ký cho công ty Hướng Kình!”
Keng! Chén Hàn Ngữ không cẩn thận lật đến trên bàn, cô vội vội vàng vàng rút ra khăn giấy lau, vừa nhìn mẹ chồng nói: “Mẹ, thật xin lỗi, con đi phòng bếp lấy khăn lau dọn dẹp.”
So sánh rõ ràng gọi Dì Phùng hỗ trợ vẫn còn tốt hơn, nhưng Hàn Ngữ bước nhanh rời đi bàn ăn, bộ dáng luống cuống muốn che dấu cái gì, mẹ Hướng cũng rõ ràng thấy khóe miệng cô không hề giương lên nữa, trong mắt là vẻ ảm đạm.