- Chủ nhân, không hay rồi!
Sử Tiết hớt hải phi thân vào hậu viện theo sau là Ngọc Nhi chạy bộ muốn hụt hơi, gương mặt hai người tràn ngập lo lắng.
- Chuyện gì?
Thiên Lãnh chẳng buồn ngước mặt khỏi bình rượu trong tay, hắn uể oải
cất tiếng hỏi bâng quơ. Trong lòng buồn khổ sầu muộn hắn chỉ biết mượn
rượu uống cho say, hắn thật nhớ nàng quá. Nàng đã biến mất một tháng nay một chút tin tức cũng không có, hắn đã dốc toàn lực truy tìm nhưng
người trong lòng cứ như chẳng còn tồn tại nữa. Nàng trốn tránh hắn, cố
tình xóa sạch mọi giấu vết.
- Vương phi …
- Tiểu thư…
- Nàng làm sao?
Tên nào đó ánh mắt phút trước còn mơ màng mờ mịt khi nghe đề cập đến
trân bảo của hắn rốt cuộc giật thót tỉnh hẳn người. Hắn vùng dậy kéo tay Sử Tiết gấp gáp hỏi ngay.
- Nhiên Nhi, nàng làm sao hả? Nàng ở đâu, ngươi nói ngay!
- Tiểu thư… máu … bị… thương … nặng lắm!
- Ngươi nói gì?
Hắn nghe đến tin xấu thì sắc mặt xanh tái sợ hãi chẳng kịp đợi nghe xem nàng đang trụ ở chỗ nào đã phi thân bay đi.
- Phòng của nô tỳ!
Ngọc Nhi tinh thần vẫn còn đủ tỉnh táo gọi với theo nhắc nhở, khi
Thiên Lãnh vào đến phòng đã thấy Linh Nhiên sắc mặt trắng bệch ôm ngực
ngồi trên giường thở dốc. Tay nàng vì bám vào thành giường quá chặt mà
túa máu đỏ tươi chói mắt.
- Nhiên Nhi !
- Ta …
- Nhiên Nhi, nàng bị làm sao? Người đâu gọi đại phu cho ta, khốn kiếp các ngươi dám bỏ mặc nàng như vậy.
Hắn lao qua ôm chầm lấy nàng rồi quay ra hét rống lên với đám hậu vệ
cận thân lúc này cũng vừa mới đến. Linh Nhiên níu chặt lấy hắn gương mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt nàng hiện rõ sự thống khổ vì cơn đau đang ập
đến.
Nàng trở về Phong Quốc vì ngày giỗ của mẫu thân đã kế cận, nàng dù có đi đâu ngày này cũng nhất định xuất hiện trước mộ thăm viếng người. Vốn dĩ chẳng có kế hoạch xuất hiện ở vương phủ nhưng sự thể khó ngờ…
- Nhiên Nhi, nàng khó chịu ở đâu ? Nàng sẽ ổn ngay thôi nhất định không sao… mở mắt ra, nàng đừng dọa ta sợ… Nhiên Nhi…
“Nàng đau quá huyệt đạo máu huyết trong người dường như bị đảo lộn
hết cả, cơn đau tiếp nối cơn đau cứ từng chút từng chút hành hạ. Đầu
nhức nhối như có bị ai đó đục đẽo khoét sâu dần dần, mắt mở to trợn
trừng mà chẳng nhìn thấy gì, tai ù cả lên xung quanh giống như có hàng
ngàn hàng vạn người thi nhau hò hét nhắm vào mình.”
- Tiểu thư, cô…
- Nhiên Nhi!
Ôm nàng trong lòng nhìn dung nhan của trân bảo mỗi lúc một tệ, Thiên
Lãnh lo lắng đến quặn thắt ruột gan. Tương tư thương nhớ nàng đến nao
lòng, gặp lại vui mừng chưa kịp đã tâm loạn hoang mang. Nàng của hắn rốt cuộc là bị làm sao thế? Mạch tượng loạn xạ, hơi thở như có như không,
thân nhiệt nóng lạnh luân chuyển chỉ có sắc mặt là mỗi lúc một trắng
bệch.
- Vương gia, nàng ấy…
- Các ngươi muốn nói gì còn không mau cứu tỉnh nàng?
Hắn mắt chỉ chăm chăm nhìn nàng, mất bình tĩnh lớn giọng nạt nộ đám
đại phu xung quanh, thật là một lũ ăn hại nếu nàng có mệnh hệ nào các
người đừng hòng một ai sống sót.
- Trân bảo, mở mắt ra nhìn ta! Nàng còn chưa trả thù báo oán với ta,
nàng không thể chết được. Nàng dám phớt lờ bỏ mặc ta sao nàng đừng hòng
trốn thoát, trên trới dưới địa ngục ta cũng không buông nàng đâu. Nhiên
Nhi, Long Linh Nhiên nàng có nghe không… tỉnh dậy cho ta…
Không phải đâu… không thể nào đâu… hắn sao có thể ôm nàng rồi để nàng lịm dần và chết trong tay mình chứ? Hắn còn chưa làm được gì cho nàng,
chưa được nhìn nàng cười một lần chưa một lần nào khiến nàng vui… nàng
sao có thể tàn nhẫn với hắn thế được?
- Linh Nhiên, Tỉnh Dao có hồ sen đẹp nhất thiên hạ ta còn chưa có đưa nàng đến đó, nàng thật sự không muốn xem sao? Nàng chẳng phải thích sen hồng còn gì nàng thức dậy ta sẽ đưa nàng đi!
Năm xưa nàng từng ngỏ ý muốn hắn đưa nàng đi, nơi đó là địa phương
thuộc về Phong Quốc hoàng thất người thường đừng mơ bén mảng tới. Hắn
vốn dĩ đã chuẩn bị rất tốt rồi, hoa sen vừa đến thời gian nở rộ chỉ chờ
nàng quay về thôi, nàng nhất định sẽ thích.
- Nơi đó đẹp… rất đẹp… nàng không đến thì uổng một kiếp người! Nàng chắc chắn sẽ thích nó mà…
Muốn nắm tay nàng hái tặng nàng đóa hoa đẹp nhất, muốn nàng cười vui mỗi ngày, hắn muốn mỗi thời mỗi khác đều vì nàng mà nỗ lực vì nàng mà cố
gắng.
Tỉnh Dao có hoa nàng muốn ngắm!
Chỉ Đình có món ngon nổi tiếng, năm xưa nàng nói muốn ăn!
Nguyên Vu có thú linh hồ, hắn biết nàng muốn có!
…
Hắn biết là nàng còn nhiều ước nguyện chưa toàn vẹn, hắn cũng biết nàng
đi rồi thì ước nguyện duy nhất của hắn cũng tan vào mây khói.
- Nhiên Nhi, nàng không được chết, không được có chuyện…
Lệ trào khóe mắt phút chốc tuôn rơi lã chã, hắn khóc vì hồng nhan…
Thổn thức tức tưởi trong vô vọng, hắn cảm thấy bất lực …
Nếu nàng chẳng còn, hắn có gì luyến tiếc nhân gian này nữa!
Nhiên Nhi, nàng đợi ta! Trần gian không thể làm uyên ương, xuống hoàng tuyền nhớ cho ta cơ hội!