Gió thổi đến mang theo mùi hương dìu dịu man mát khiến Hoàng Vĩ không thể làm ngơ. Hắn ngước mặt nhìn về đằng trước chỉ thấy hai vị công tử
đang theo chân tiểu nhị đi về hướng bên này. Ánh mắt hắn liền chú ý gắt
gao đến vị công tử vận y phục màu đen gương mặt lạnh lẽo như sương
tuyết. Nam nhân kia rất lạ đó là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu
hắn.
- Công tử có gì không ổn sao?
Tố Nha đứng bên cạnh cất ngay câu hỏi hiếu kỳ, nàng dõi mắt nhìn xung quanh xem là chuyện gì thu hút sự chú ý của hắn. Dãy lầu này chỉ có hai người bọn họ và ba nam nhân khác vừa đến chẳng có gì đặc biệt.
- Tố cô nương, đừng bận tâm không có gì đâu!
- Tiểu nữ lắm lời rồi!
Nàng cười gượng nói vài lời khỏa lấp sự thất thố. Công tử đột nhiên
xao lãng khỏi câu chuyện nàng còn tưởng hắn cảm nhận được mai phục hay
đánh lén gì chứ.
Hai nhóm người nhanh chóng đi lướt qua nhau không có chào hỏi gì.
Linh Nhiên nàng đang chăm chú động não kiến giải vài vấn đề thắc mắc nên không quan tâm đến hoàn cảnh xung quanh. Hoàng Vĩ hắn nhìn nàng mãi
không chớp mắt nhưng nàng vô tình không nhận thức. Hắn muốn bắt chuyện
với nàng có điều chẳng biết mở lời ra làm sao, khi hắn quay lại muốn mở
miệng thì nàng đã nhận phòng bước vào trong rồi.
- Hai vị công tử thức ăn sẽ đưa lên ngay, hai vị còn gì phân phó cứ nói với tiểu nhân một tiếng.
- Đa tạ, có chuyện gì cần ta sẽ làm phiền tiểu nhị ca sau.
Linh Nhiên phóng thẳng lên giường muốn nghỉ lưng cho thoải mái. Nàng
cả tháng nay tiêu diêu tự tại tha hồ bay nhảy khắp nơi, tiền bạc có sẵn, tâm tình không lo lắng gì cảm giác thấy cuộc sống thật tuyệt. Nàng thì
sung sướng lắm nhưng có một kẻ vô cùng bất hạnh không cao hứng được như
thế.
Kinh thành Hiến Đô.
Thiên Lãnh sau khi uống rượu tỉnh dậy cho tìm khắp phủ không thấy
bóng dáng nàng đâu. Hộ vệ được lệnh theo sát vương phi cũng bị hạ gục
toàn bộ khiến hắn cuống cuồng bứt rứt sợ hãi không yên. Nàng bị bắt cóc
rồi! Hắn nghĩ đến khả năng này đầu tiên bất quá sau khi suy xét lại thấy giả thiết này không hợp lý lắm.
Hắn còn nhớ mang máng trước lúc gục đổ hoàn toàn nghe giọng nàng
loáng thoáng cái gì mà “đi được rồi”. Rượu có vấn đề mọi người ai uống
vào cũng hôn mê bất tỉnh hẳn là đã bị bỏ mê dược đi. Kẻ nào bản lĩnh đến mức lén lút vào được vương phủ giở trò mà hắn không hay biết gì được
chứ ? Hơn nữa kẻ thù của hắn sẽ không nhân từ như thế, tên ấy đã cố công mất sức bỏ tâm tư nghĩ kế đầu độc hiển nhiên là chọn kịch độc chết
người.
Thiên Lãnh dùng cái đầu lạnh suy nghĩ một chút liền dẫn đến kết luận
đau lòng không muốn thừa nhận chút nào: Nhiên Nhi nàng gài kế với hắn,
trân bảo của hắn trốn mất rồi. Hắn ngồi thừ ra ngẩn ngơ đến cả nửa ngày
không biết phải giải quyết thế nào cho ổn thỏa. Ám vệ ẩn thân theo sát
nàng chưa có trở lại hắn chỉ mong nàng chạy không thoát. Nhưng có vẻ hắn đánh giá thấp năng lực của nàng bởi vì không lâu sau mấy tên vô dụng ấy cũng mò về nhận tội thất trách hành sự vô năng.
Vương phi mất tích người trong phủ đa phần là mừng phát điên lên
được, cao hứng nhất là đám tỳ thiếp của vương gia. Không có nữ nhân kia
cản đường các nàng sẽ có cơ hội lôi kéo vương gia bò lên giường của
mình. Chỉ tiếc tính toán cho lắm lại quên để tâm tới yếu tố quan trọng
nhất nam nhân kia có hứng thú với các nàng không?
- Vương gia có mấy vị phu nhân cầu kiến!
- Đuổi đi!
Sử Tiết thở dài quay ra thông báo, hắn thật sự ái ngại dùm cho chủ
nhân nhưng vô phương chia sẻ. Vì tìm không thấy tung tích của vương phi
chủ nhân đứng ngồi không yên, ngài tâm trạng buồn bã đôi lúc lại cuồng
nộ nổi giận đùng đùng. Hắn còn lo ngại bản thân không biết lúc sẽ trở
thành cái bia cho ngài trút giận, thật sự chẳng hiểu mấy nữ nhân ngu
ngốc ngoài kia không cảm nhận được nguy hiểm đang rình rập tứ phía hay
sao mà cứ tự thân dẫn xác đến.
- Các vị phu nhân về đi vương gia bận không tiếp!
- Sử công tử, vương gia khi nào thì xong việc?
Nghe được lời từ chối không thèm gặp phũ phàng kia các nàng đều rầu
rĩ không thôi, một nàng tinh thần bình phục nhanh nhất cất ngay câu hỏi. Vương phi không tại là cơ hội tốt nhất cho các nàng lấn tới dù chỉ là
một chút xíu hy vọng được ngài ghé qua tiểu viện của mình các nàng đều
cố gắng nắm bắt. Mấy ngày nay ngài ấy xuất phát toàn lực đi truy tìm
vương phi sợ rằng sẽ rất nhanh tìm được nàng trở về thôi.
- Việc của vương gia ta không biết, các vị phu nhân nhanh lui bước
nếu còn đứng đây làm phiền đừng trách ta không khách khí. Mời lui bước!
Sử Tiết làm một động tác mời đi ngay, đuổi khách không chút lo sợ câu nệ thất lễ. Nữ nhân của vương gia trong mắt hắn không có chút trọng
lượng. Vương phi là ngoại lệ duy nhất hắn thần phục và toàn tâm kính nể. Nữ tử đặc biệt đó chiếm được tâm của chủ nhân, nàng là người thứ hai
khiến hắn lông tóc dựng đứng chỉ với một cái liếc mắt sắc lẻm. Hắn vẫn
băn khoăn nếu đánh tay đôi liệu nàng có hạ gục được hắn không? Hôm nàng
bỏ trốn khinh công của nàng hắn đã lĩnh giáo qua nghĩ lại đến giờ hắn
còn xấu hổ đỏ mặt. Đành rằng hắn có hít phải một chút mê hương nhưng
nàng ấy cắp theo một nha hoàn hắn cũng bị bỏ rơi lại phía sau… chỉ trách mình kém cỏi thôi.
- Sử công tử!!!
Xoang … tiếng kiếm rút khỏi vỏ khiến chút dũng khí cuối cùng của mỹ
nhân tiêu thất toàn bộ. Các nàng biết khôn rút lui trong lặng lẽ dù
trong lòng oán hận Sử Tiết cao ngút trời. Một tên cận vệ nhỏ nhoi cũng
dám vô lễ với các nàng, chờ một ngày vương gia sủng ái mình các nàng sẽ
đem tên ấy lăng trì ngay để thỏa nỗi uất hận này.
- Vương gia!
- Nói!
- Thám tử hồi báo nói tìm được một vài manh mối của vương phi.
Khuôn mặt tối sầm u ám như trời sắp có dông to bão lớn kia nghe thấy
tin này thì sáng sủa ra được mấy phần. Thiên Lãnh hắn sắp điên lên vì
nhớ nàng. Trân bảo lạnh lùng không thèm nói chuyện với hắn, ghét hắn,
phẫn nộ, giận dữ, coi thường… hắn nhẫn được tất cả chỉ cần nàng hài lòng là đủ nhưng nàng trốn đi như thế này nhẫn nại của hắn tan nát không còn manh giáp.
Sáng thức giấc không được ôm nàng ngày mới khởi đầu chán nản làm sao. Bữa cơm không có nàng thì thức ăn ngon rượu thơm ngát cũng không có
chút hương vị. Hắn giải quyết chính sự căng thẳng, lúc thức hay lúc ngủ, nhắm mắt hay mở mắt, muốn hay không muốn… mọi thời khắc trong ngày đều
có nàng ẩn hiện trong đầu. Tại sao nàng lại bỏ đi? Nàng giận hắn chuyện
gì sao không nói với hắn? Ai ăn hiếp nàng khiến nàng uất ức tức giận bỏ
đi chăng? Nàng ở ngoài có gặp nguy hiểm gì không?
Giang hồ hiểm ác nàng là nữ tử chân yếu tay mềm làm sao đủ sức chống
chọi. Nếu nàng có gì tổn thương , nếu … Những thắc mắc lo lắng đại loại
thế cứ nhảy vào tâm trí Thiên Lãnh khiến hắn bế tắc không lối thoát
tưởng chừng bị nội thương đến nơi rồi.
Yêu nàng mười phần cũng giận nàng chín phần rưỡi … hắn giận nàng bỏ
hắn mà đi. Nàng biết hắn quan tâm nhưng vô tình không muốn chấp nhận.
Nàng không ngại đẩy hắn vào tay nữ nhân khác còn mình tiêu dao lủi đi
rong chơi một mình. Nàng sẽ không phải là đi tìm cái tên thiếu niên bí
ẩn kia đi. Thiên Lãnh bất giác đổ mồ hôi tay vì thấp thỏm hãi hùng… nàng sẽ không phải bỏ hắn đi vì trót yêu nam nhân khác chứ? Hắn yêu nàng như vậy nàng sao có thể nhẫn tâm làm thế.
Roạt… tờ giấy trong tay Thiên Lãnh bị bóp nhăn nhúm, nam tiến … nàng đang định đi đâu, làm cái quái quỉ gì vậy ?
- Chuẩn bị hành trang xuất phủ.
- Vâng!
Nhiên Nhi nàng muốn trốn không có khả năng, lần này bắt được nàng về
sẽ buộc chặt nàng bên người vĩnh viễn cũng đừng hòng rời đi. Sử Tiết
trước khi ra cửa đi thu thập hành lý vô tình liếc mắt qua chủ nhân một
cái, tia sáng ma quái chợt lóe rồi tắt trong mắt ngài khiến hắn chột dạ. Hiểu biết tích lũy sau bao nhiêu năm theo hầu hạ ngài hắn biết ai đó
sắp gặp rắc rối to. Người đó hắn mười phần chắc tám là vương phi bỏ
trốn, nàng nếu biết nên tự cầu phúc cho mình không bao giờ bị tóm về là
tốt nhất!