Lấy Lòng Vương Phi Lạnh Lùng

Chương 20: Mời nàng tiến cung




Thiên Lãnh hắn ẩn nhẫn thống khổ ham muốn vẫn từng đợt từng đợt cuộn trào khắp người. Ngước mắt nhìn nàng dung nhan có điểm tiều tụy hắn đau lòng khôn xiết, nàng khi nãy trắng trợn muốn bán đứng hắn nhưng hắn không cách nào giận nàng được.

- Nàng sao rồi?

- Hồi bẩm ngài, vương phi nàng chỉ là trong lòng xúc động quá mạnh nhất thời khiến cho mạch đập rối loạn một chút không có điểm gì đáng ngại.

Ngọc đại phu tay chậm rãi mở nắp hòm thuốc lấy giấy bút kê đơn cất giọng trầm trầm trả lời chất vấn của vương gia. Ây da, thái độ của vương gia thay đổi thật nhanh quá đi, nhớ ngày nào còn bỏ mặc vương phi chết dần chết mòn trên giường bệnh không thèm đoái hoài một câu. Lúc này thì sao chứ, nhìn ngài cuống cuồng lên cứ như nàng ấy bệnh hấp hối sắp chết đến nơi biều tình thật dọa người mà.

- Sao nàng ấy lại khó thở?

- Không phải tại ngươi ôm ta chặt đến nỗi không thở nổi sao?

Linh Nhiên ném cho hắn cái nhìn khó chịu, chuyện hiển nhiên vậy mà hắn còn hỏi được cũng không biết ngượng đi. Hắn nhìn cái tướng của hắn bây giờ giống cái gì chứ ? Ôm nàng chặt cứng ngồi trên giường, trước mặt đại phu cũng không biết ngại xấu hổ mà buông nàng ra cho đúng đắn phong thái. May phước cho hắn nàng khí lực chưa có hồi phục, nếu không đã chẳng khách khí mà tặng hắn mấy cú đấm rồi.

- Ui, phải không? Xin lỗi nàng.

Thiên Lãnh lúc này ngẩn người một chút, phát giác mình từ nãy giờ thủy chung một tư thế ôm nàng gắt gao. Hắn nhẹ buông lỏng một chút nhưng cũng không có phóng nàng ra hẳn. Ôm trân bảo cảm giác sung sướng, hạnh phụ như vậy thật không nỡ buông, mà căn bản là lưu luyến cực độ buông không nổi.

- Vương phi uống thuốc theo đơn này để bồi bổ cơ thể, tránh để tâm tình kích động quá sức như vậy rất hại thân thể.

- Đa tạ.

- Lão phu cáo lui trước.

Ngọc đại phu liếc nhìn hai người một cái rồi rút lui êm đẹp. Vương phi quả thực lãnh đạm như đá tuyết khiến người đối diện bất tri bất giác rùng mình lo ngại. Lão sống đời cũng đủ dài tóc, tệ nhất tóc cũng đã đổi hai màu thế nhưng không có gặp qua ai có gương mặt băng lãnh bằng một góc của nàng. Vương gia cư nhiên lại thích nàng lãnh huyết, đạm mạc thế này ư? Sở thích lạ lùng a!

Hai ngày sau, đình viện phía sau vương phủ.

- Tiểu thư ăn bánh quế không?

- Đưa đây một chút!

Linh Nhiên đặt sách qua một bên, nhón tay lấy một mẩu bánh bỏ vào miệng. Tâm tình dạo gần đây thật là tốt, tài vận thật là như nước lũ đổ vào phòng nàng. Tên Thiên Lãnh đó chiều chuộng nàng đã là chuyện bình thường, tăng thêm cường độ yêu chiều cũng không có gì bất ngờ. Chỉ là cái đám nữ nhân của hắn đồng loạt thái độ thay đổi quay ngoắt qua lấy lòng nàng khiến nàng cười thầm khinh bỉ trong bụng miết. Cái đám đó hẳn là tin tưởng nàng có yêu thuật trộm tâm nam nhân đi, tất cả đều dâng lễ vật xin thụ giáo. Nếu là ngày trước nàng đã một đạp tống cả bọn khỏi cửa, nửa bước chân cũng đừng hòng bén mảng vào phòng nàng ở. Nhưng lúc này tình thế đổi khác một chút nên nàng nhã nhặn vài điểm… tống lễ vật ư? Nhận hết, một món cũng không bỏ qua, có điều là muốn thụ giáo bí quyết chân truyền… đợi kiếp sau đi.

- Nhiên Nhi!

- Chuyện gì?

Âm hồn không tán, tên Thiên Lãnh kia thật là có tài làm khẩu vị của nàng mười phần giảm hết chín. Nàng còn đang ăn thêm nhưng chẳng hiểu sao nghe cái giọng của hắn thôi thì không còn muốn ăn nữa.

- Nàng giận ai rồi, sao sắc mặt u ám vậy? Là ai dám khi dễ nàng nói cho ta, ta sẽ không tha cho hắn!

- Họ Lương Hoàng kia, ngươi rảnh rỗi lắm sao? Tìm ra chưa?

- Tìm ra rồi! Nàng muốn xử lý như thế nào?

Thiên Lãnh ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay cầm một miếng bánh đưa trước miệng nàng. Nhiên Nhi rõ ràng là đang chuẩn bị ăn vừa nhìn thấy hắn thì bỏ xuống cứ như miếng bánh kia là cục than vậy.

- Há miệng nào!

- Lắm điều!

Linh Nhiên mắt lóe tinh quanh, hàn khí bắn tứ phương, lạnh lẽo phun ra hai chữ chế nhạo. Nàng cũng không phải tay chân có vấn đề ai cần hắn hầu hạ. Liếc xéo một cái thấy hắn gương mặt hơi tái đi nhưng vẫn không dám phát hỏa, nàng thật muốn khiêu khích thêm sự nhẫn nại của hắn. Vung tay lên hất luôn dĩa bánh trên bàn xuống hồ nước bên cạnh, mặt ngước nhìn trời… biểu tình mười phần “chảnh”.

- Nhiên Nhi không thích liền ném hết vậy!

Hắn triệt để phối hợp ném luôn miếng bánh đang cầm trong tay. Hành động hoàn tất lại quay qua Ngọc Nhi lệnh nàng đi phòng bếp chuẩn bị món khác cho vương phi. Nha đầu đó chần chừ không đi, qua khóe mắt hắn thấy Linh Nhiên khẽ nhướng mày nàng ta mới ly khai. Hoàn hảo, chủ tớ thật ăn ý quá không đem vương gia hắn vào trong mắt… hắn nhẫn nại vậy.

- Ta đã tra ra ai hạ thủ thuốc độc vào thức ăn của nàng!

- Ngươi không giết hắn sao?

- Ta đương nhiên muốn giết hắn nhưng vậy thì tiện nghi cho hắn quá! Đem qua cho nàng xử lý, giải trí giết thời gian!

Thế gian nói hắn lãnh khốc, ác độc đại ma đầu cấm có sai. Hắn có thể phạm vào người nhưng ai phạm vào hắn thì hậu quả chỉ có sống không bằng chết. Linh Nhiên nàng trong lòng thầm khinh thường cũng không có rùng mình sợ hãi. Kẻ hạ độc đó hẳn nhiên là muốn lấy mạng nàng, là ngươi ra tay trước chớ trách ta sát nhân “máu lạnh”.

- Giam hắn trước đi, ta cũng muốn vui đùa một chút. Nữ nhân của ngươi sao?

- Đã từng!

- Thương nàng ta ư?

- Kiếp sau cũng không có!

Thế mới nói nữ nhân nào yêu ngươi là khờ dại, Long Linh Nhiên ta cũng từng trầm luân trong vòng xoáy đó. Ác ma nhà ngươi thì biết cái gì gọi là thương yêu nữ nhân của mình chứ!

- Nàng muốn trừng phạt thế nào liền tùy tiện làm đi, nhưng Nhiên Nhi tối mai tiến cung cùng ta!

- Không hứng thú!

- Nàng là vương phi không thể không đi.

Sinh nhật của hoàng đế, quan viên trong triều, thành viên hoàng thất tất cả vương tôn, quận chúa … đều phải đến chúc thọ.

- Tiệc tùng trong cung trước nay ta không đi cũng có vấn đề gì đâu!

Nàng là vương phi cũng không phải một hai ngày, theo lý là phải tiến cung cả trăm lần rồi nhưng là tên Thiên Lãnh hắn không muốn nàng đi cùng nên nàng chưa bao giờ tiến cung. Ngày xưa còn muốn xuất hiện công khai trước mặt người khác với tư cách là vương phi của hắn, bây giờ thì sao? Nghĩ thôi cũng thấy bực mình rồi, nàng không muốn liên quan dính dáng gì với tên này.

- Xin lỗi là ta không đúng.

- Phải không?

Thiên Lãnh vươn tay ra muốn nắm lấy tay nàng nhưng nàng né tránh. Chuyện hắn đối xử không phải với nàng, hắn muốn giảnh cả đời này bù đắp. Nàng nguyện ý thì hắn sẽ vui sướng biết bao, tiếc rằng hắn tạm thời bất lực, cố gắng bao nhiêu lâu nàng cũng không mềm lòng nửa điểm. Thiên Lãnh hắn bây giờ đã biết lấy lòng nữ nhân hóa ra khó khăn đến vậy!