- Nàng tỉnh, nàng cảm thấy sao rồi?
- Ngươi… buông … ta ra.
- Nàng đừng sợ là ta mà.
Linh Nhiên thật sự muốn táng cho hắn một cú… vào cái bản mặt dở dở ương
ương kia nếu nàng có đủ sức. Đương nhiên nàng biết là hắn nên mới bảo
hắn buông ra, hắn tưởng hắn là thần hộ mệnh của nàng, nàng thấy hắn liền cảm thấy an toàn không cần sợ hãi gì nữa chắc.
- Buông!
- Nàng đang mệt không nên nhúc nhích rồi, ta bảo vệ nàng nàng sẽ không sao.
- Ngươi!
Thiên Lãnh mắt lóe lên tia tinh quái, hắn “thuận theo chiều gió” sống chết ôm lấy nàng không muốn buông. Trân bảo của hắn, nàng thật sự rất
mềm mại còn rất thơm nữa, cơ thể có độ nóng chứ không giống bộ mặt như
luôn tỏa ra hàn khí. Khi nãy ôm nàng, phút trước còn mạnh miệng đảm bảo
nàng đừng sợ, trong lòng hừng hực khí thế anh hùng muốn bảo vệ che chở
cho người đẹp, chỉ là trân bảo trong lòng quá sức kiều mị quá sức mê
hoặc đi hắn trong giây lát thì… đã muốn biến thành tiểu nhân… muốn tiếp
tục “đóng ấn ký” của mình lên người nàng nữa rồi. Ôm nàng thế này dục
hỏa phát tác nhanh như chớp giật, hắn bây giờ muốn “yêu” nàng… sau đó
thì trả cái giá nào cũng được. Nhưng là nàng luôn có cách dập tắt lửa
rất giỏi… ánh mắt tràn đầy căm hận kia chiếu vào hắn đủ sức khiến cho
“độ nóng” của hắn chẳng mấy chốc mà… tắt ngúm. Nữ nhân ơi, quả thật nàng “ nhóm lửa” tài tình một cách thần sầu, “dập lửa” xuất sắc một cách
thần tốc. Thiên Lãnh hắn có lẽ nên vái sống nàng ba lạy tỏ lòng ngưỡng
mộ mất.
- Trân bảo dễ thương, ta ôm nàng liền muốn hôn nàng. Ta nên làm sao bây giờ?
- Ta nói buông ta ra !
- Được, ta buông nàng ra nhưng nàng hôn ta một cái có được không?
- Đê tiện vô sỉ, ngươi dám trả treo đòi hỏi với ta? Ngươi … muốn… chết?
Đôi mắt nâu tròn của nàng khi nói những lời này đột nhiên như có lửa
địa ngục tỏa ra mà Thiên Lãnh hắn khờ khạo ôm nàng đã đành còn nhìn vào
mắt nàng ở cự ly gần nên … thấy nàng đã mị lực lúc này còn mê hoặc hơn
gấp bội. Hắn như bị thôi miên, nhìn nàng mê dại như bị trúng tà … ngu
ngơ thốt mấy câu khiến Linh Nhiên buồn nôn hết sức.
- Nhiên Nhi, nàng đẹp quá. Nàng cười với ta một cái, ta liền chết
dưới tay nàng không oán trách. Tại sao nàng không bao giờ cười với ta?
- Tại sao ta phải cười với ngươi?
Đúng, Linh Nhiên nàng sống không cảm thấy cái gì vui, chẳng có gì
đáng cười. Hắn nói nàng xinh đẹp, hừ đúng là loại người tráo trở, miệng
lưỡi lươn lẹo… là ai chỉ tay thẳng mặt mắng nàng tiện nhân xấu xí, thiên hạ không có người xấu hơn chứ? Hắn cho rằng chỉ bằng mấy lời ghê tởm
ton hót đó mà dụ dỗ được nàng ư? Năm xưa nàng thích hắn nên hắn coi
thường, lúc này nàng hảo cảm với hắn bay biến cả. Hắn là tên nam nhân
cao ngạo, luôn coi nữ nhân như cỏ rác… đương nhiên không quen tư vị bị
phớt lờ. Nàng khiến hắn cảm thấy mới mẻ, khiến hắn nổi hứng muốn chinh
phục… chỉ là ngươi đời này kiếp này cũng đừng hòng mơ khiến ta động tâm
lần nữa.
- Nàng rất hận ta vì trước đây ta đối nàng không tốt, đúng không? Ta xin lỗi, Nhiên Nhi, nàng cho ta một cơ hội khác được không? Ta sẽ yêu
nàng, ta sẽ đền bù cho nàng xứng đáng, sẽ không bao giờ khiền nàng phật ý nữa. Nàng muốn gì ta liền chiều theo ý nàng.
- Không hứng thú
.
Thấy Linh Nhiên cương quyết bước xuống giường hắn cố níu nàng lại nhưng
một ánh mắt kia… khiến hắn rụt tay lại bất lực buông rơi. Nàng là nữ
nhân duy nhất hắn từng năn nỉ, từng hứa hẹn… nữ nhân duy nhất hắn muốn
chiếm hữu, muốn biến nàng thành của riêng chỉ thuộc về một mình hắn.
Tiếc rằng hắn nhận ra lòng mình trễ quá, nàng lúc này có lẽ bị sự vô
tình trước kia của hắn làm cho chết tâm rồi. Tình cảm thật sự có thể nói không yêu liền không yêu nữa dễ dàng như thế thật sao?
- Ngọc Nhi ta đói bụng.
Thiên Lãnh vẫn còn ngẩn ngơ ngồi mất hồn trên giường nàng thì Linh
Nhiên đã nhào ra phòng ngoài mè nheo than đói với Ngọc Nhi. Nha đầu đó
là người duy nhất nàng nói chuyện với ngữ điệu bình thường không có âm
điệu lạnh nhạt, khinh khi trong đó.
- Ta cũng đói.
Linh Nhiên đang cầm đùi gà trong tay vừa há miệng còn chưa có kịp cạp miếng nào đã… thấy mất ngon. Tên kia là âm hồn không bao giờ tan, cứ
vào “giờ vàng” tối kỵ làm phiền thì hắn ló cái mặt mo ra phá đám nàng.
- Nhiên Nhi, nàng cho ta ăn với.
- Cho ngươi!
Hắn chỉ là nhân tiện mở miệng nói chơi thôi nhưng mà nàng cho hắn đồ ăn thiệt khiến hắn mắt tròn mắt dẹt… quá sức kinh ngạc.
- Ta còn chưa có ăn miếng nào, ngươi chê thì thôi vậy!
- Không có, ta ăn mà Nhiên Nhi cho ta thuốc độc ta cũng uống.
Hắn không có thích ăn thịt gia cầm, bất cứ cái món nào có dính dáng
đến cái loài này là hắn tránh xa, nhưng là Nhiên Nhi cho hắn thì… phải
ăn hết rồi.
- Ngươi còn không mau ăn ta sẽ ném nó đi đấy.
- Ta ăn.
Linh Nhiên bình thản ngồi đợi hắn nhăn nhó ăn cho bằng hết… cũng
không có nói thêm câu nào. Tên này có phải quá kén chọn rồi không, thức
ăn đầu bếp hắn nấu thật sự là không chê vào đâu được. Nàng sống trong
phủ lâu như vậy nhưng mà chỉ dạo gần đây có phúc mà ăn chứ dạo trước …
nàng đến cháo trắng cũng khó khăn lắm mới được đụng đến. Người ta ngày
ăn cơm ba bữa, nàng một bữa cũng khó. Nhớ lại những tháng ngày “nếm mật
nằm gai” đó nàng vẫn tức không chịu được.
- Ngươi ăn tiếp đi, ta không ăn.
- Nàng không được đi, nàng không phải đói lắm sao? Nàng vẫn chưa ăn gì mà.
- Ta chưa có muốn chết à, thức ăn này bị đầu độc cả rồi.
- Cái gì?
Nàng lời này nói xong thản nhiên đứng dậy đi thẳng ra cửa. Thức ăn có độc nàng vừa nhìn đã biết ngay nên vừa nãy mới dụ tên khốn ấy nuốt cho
bằng hết. Cho đáng đời, ai bảo ngươi không chịu cảnh giác. Phải chi là
kịch độc cho ngươi tàn đời luôn, à không nên, kịch độc nhưng mà cứu được chỉ khiến ngươi toàn thân bất toại thôi.
- Tiểu thư đi đâu vậy?
- Đi dạo phố, em thích thì đi theo không thì quay về phủ mục kích thảm kịch của tên khốn đó, lát nữa thuật lại cho ta nghe.
- Nguy thật, thức ăn có độc may là tiểu thư không có ăn.
- Ai đưa vào vậy?
- Hắn đích thân cho người mang vào mà, buồn cười thật hắn tự đào mồ chôn mình.
Ngọc Nhi đối với chuyện Thiên Lãnh bị trúng độc cũng không có một tia thương xót. Nàng dạo này ở cạnh tiểu thư lãnh khốc nên bị nhiễm nặng.
Thêm nữa nạn nhân là tên vương gia đáng hận kia, hắn chết thì càng tốt,
tiểu thư nàng sẽ giải thoát hoàn toàn.
- Tiểu thư, nếu hắn buộc tội cô hạ độc hắn thì sao?
- Nếu vậy ta biết chắc hắn là tên đần độn thiên hạ vô đối.
- Cô không lo lắng gì sao?
- Không.
Vương phủ, Thiên Lãnh tuy bị trúng kịch độc nhưng do võ công rất khá
nên hắn có thể tự vận công ép chất độc ra ngoài, thời điểm này đang phải ngồi bẹp dí dưỡng sức. Khi nghe Linh Nhiên nói thức ăn có độc cũng là
lúc độc phát tác trên người… hắn tập trung vận khí nên trân bảo dễ
thương của hắn chuồn đi đâu mất hắn cũng chẳng biết. Một kẻ luôn cẩn
trọng như hắn rốt cuộc cũng có thời khắc buông lòng mất cảnh giác… nhưng là thức ăn của Nhiên Nhi có độc. Hắn rùng mình sau đó có chút nhẹ nhõm, dù sao cũng là hắn ăn chứ không phải nàng.
- Vương gia, đã tìm rồi nhưng chưa thấy vương phi.
Sử Tiết, cận vệ thân tín của Thiên Lãnh cúi người cung kính thưa lên. Hắn không nắm bắt rõ sự tình chuyện gì đã xảy ra nhưng là tạm thời
vương gia bị trúng độc, vương phi chạy mất dép chẳng thấy mặt đâu. Hắn
theo logic thông thường có điểm nghi ngờ là vương phi bỏ trốn kia có thể là thủ phạm vụ này. Nhưng với thâm niên theo hầu vương gia bao nhiêu
năm, hắn không nhìn thấy tia giận dữ trong mắt ngài, nên kết luận ngài
không có buộc tội nàng ấy. Nếu ngài ấy không buộc tội đồng nghĩa với
việc không phải vương phi hạ độc thủ bởi vì vương gia là người có thù
tất phải trả tuyệt không đời nào bỏ qua.
- Không tìm được, tăng thêm người đi tìm nàng cho ta. Dù là lật tung kinh thành lên cũng phải mang nàng an toàn hồi phủ.
- Vâng lệnh.
Cửa phòng khép lại Thiên Lãnh nhắm mắt, gác tay lên trán thở dài. Hắn không đủ sức đi tìm nàng lúc này, nữ nhân kia thật biết chọn thời điểm
để hắn bận tâm. Nàng không phải người hạ độc hắn chắc chắn điều đó. Hắn
tin tưởng nàng không dùng thủ đoạn bất chính hạ lưu thế này đối phó hắn. Nhiên Nhi hận hắn nhưng nếu muốn lấy mạng hắn sẽ quang minh lỗi lạc
đứng trước mặt hắn tuyên “bản án tử hình” rồi mới xuống tay. Hắn còn
chưa có quên cái tư thế cao ngạo mời hắn nói câu trăng trối cuối cùng
trước khi động thủ của nàng mấy ngày trước. Nhiên Nhi nàng nếu muốn hắn
chết tất sẽ ra tay trực tiếp, dùng cái kiểu cách rất có uy phong đó…
không phải cái thủ đoạn hèn hạ này.
Có điều hắn cười khổ, lắc đầu đau lòng nàng biết thức ăn có độc nhưng không có cảnh báo hắn. Bản thân nàng không có tâm cơ vạch kế hoạch đầu
độc hắn chỉ là “gió chiều nào thì bay theo chiều đó”, thấy độc đưa tới
miệng mình liền chuyển qua cho hắn. Nàng hẳn là mong hắn chết quách cho
nhanh, biết hắn bị trúng độc mà liếc mắt quan tâm một cái cũng không
thèm. Nàng giống hắn năm xưa ngày đêm chỉ mong đối phương chết đi cho
không khí nó trong lành. Hắn với nàng bây giờ trao đổi vị trí ngoạn mục
vô cùng, thật là trớ trêu Thiên Lãnh hắn cũng có ngày này.