Lấy Hôn Nhân Làm Mồi Nhử

Chương 22: 22: Tiểu Bảo Bảo Chào Đời






Tuy công ty còn nhiều việc phải xử lý, kể cả vấn đề bên nước ngoài cũng chưa xử lý xong nhưng Lục Quân Đình lại trì hoãn toàn bộ công việc, vì mấy tháng nữa bé con sẽ chào đời, anh muốn dành mấy tháng này ở lại An Thành chờ sinh cùng Lâm Hi Vũ.
Mỗi ngày Lục Quân Đình đều về nhà đúng giờ, thời gian này Lâm Hi Vũ ở cùng anh cũng nhiều hơn trước, chủ yếu là xoay quanh đứa nhỏ.

Bụng cô càng lúc càng lớn, sinh hoạt có chút bất tiện.

Thường thường cứ buổi chiều cô lại cùng thím Ngô đi dạo sau sân, nhưng dạo gần đây mới đi một tí đã mệt không thể cử động được, chân lại đau nhức, Lâm Hi Vũ đành ngồi trên sô pha xoa xoa.

Lục Quân Đình vừa trở về, thấy cô vén ống quần lên xoa, Lâm Hi Vũ vừa thấy anh về liền vội vàng kéo ống quần xuống, có chút lúng túng: "Anh về rồi."
Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng Lục Quân Đình để ý thấy bắp chân cô sưng phù lên, đúng là khoảng thời gian cô mang thai có tăng cân, nhưng bắp chân thon thả kia cũng không đến nỗi béo thành cái dạng này.
"Chân em làm sao thế?" Lục Quân Đình ngồi bên cạnh cô hỏi.
Anh tuy ngồi cách cô một đoạn nhưng đều khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, liền nói: "Chỉ hơi phù thôi."

"Có cần đến bệnh viện khám không?"
"Không có vấn đề gì, phụ nữ mang thai đều như vậy."
Lục Quân Đình không nói gì, ngày hôm sau trong nhà liền có thêm một người chuyên xoa bóp cho Lâm Hi Vũ.
"Lục phu nhân, từ nay về sau mỗi chiều tôi sẽ đến giúp phu nhân xoa bóp."
Đó là một một người phụ nữ tầm tuổi trung niên, dáng người gầy gò, lúc cười lên trông rất hòa ái.

Lâm Hi Vũ hỏi: "Thím là do chồng tôi sắp xếp?"
"Vâng, là Lục tiên sinh an bài."
Lục Quân Đình không chỉ thuê người xoa bóp cho cô, mà còn mua cho cô một cái ghế massage, nghe nói là vận chuyển từ nước ngoài về, ngoài ra còn mời cả huấn luyện viên yoga dạy cô tập yoga khi mang thai.

Tóm lại, biết mấy tháng mang thai cuối cùng là giai đoạn mệt nhất vì thế Lục Quân Đình cố gắng làm thế nào để cô thoải mái nhất có thể.


Nói gì thì nói, với tư cách là một người chồng, anh đã làm rất tốt, thật sự không có điểm nào để chê.

Nhưng Lâm Hi Vũ cũng biết anh làm tất cả những điều này là vì đứa con trong bụng cô.
Ngày sinh dự kiến ​​của Lâm Hi Vũ là vào đầu tháng 5, chính là thời điểm gió xuân say lòng người, hoa cỏ trong sân đua nhau nở rộ chen lẫn giữa đám cỏ cây xanh biếc.

Nhưng Lâm Hi Vũ không nghĩ tiểu gia hỏa này lại gấp gáp muốn chào đời như vậy.

Lúc đầu Lục Quân Đình đã sắp xếp bệnh viện, dự định vài ngày nữa mới đưa cô tới, nào ngờ đêm ngày hôm trước, cách ngày dự sinh ba ngày, tiểu gia hỏa kia không kịp chờ nữa.
Lúc đó vừa đúng lúc ăn cơm tối, Lâm Hi Vũ ngồi đối diện Lục Quân Đình, Lâm Hi Vũ đột nhiên cảm giác một cơn đau kéo tới, sau đó nhìn xuống dưới thì thấy chiếc ghế mình đang ngồi đã ướt.

Lâm Hi Vũ giật nảy mình, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lục Quân Đình nói: "Anh Quân Đình, làm sao bây giờ, hình như em vỡ ối."
Lâm Hi Vũ hoàn toàn sợ hãi, không dám nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ôm bụng đau nhức, sốt ruột hỏi: "Làm sao bây giờ?".