"Hả?" Lâm Hi Vũ sững sờ, "Ngày mai đi?"
Có vội vàng quá không vậy?
"Anh không có nhiều thời gian để giải quyết việc riêng, chẳng qua là hai ngày nay tương đối rảnh rỗi, nếu không thì không biết phải bao lâu nữa mới có thời gian."
Nghĩ đi nghĩ lại, anh thật sự rất bận rộn, dù sao cũng đã nói cần phải lĩnh giấy đăng kí trước.
Lâm Hi Vũ đồng ý không chút nghĩ ngợi đáp, "Được rồi, ngày mai chúng ta cùng đi."
Lục Quân Đình lại hỏi: "Còn có chuyện gì nữa không?"
"Không, ngày mai làm phiền anh một chuyến."
Lục Quân Đình đứng dậy, "Vậy nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai anh đến đón."
Nói xong liền rời đi, Lâm Hi Vũ không ngờ hôm sau Lục Quân Đình lại đến sớm như vậy, cô chưa kịp dậy thì Trương Dao đã gõ cửa phòng cô, nói Lục Quân Đình tới đón cô.
Lâm Hi Vũ nói với Trương Dao về việc đăng kí, nhân tiện nhờ Trương Dao giúp cô tìm hộ khẩu.
Trương Dao cảm thấy Hi Vũ và Lục Quân Đình có chút vội vàng, nhưng hiện tại Hi Vũ có thai, sớm muộn cũng sẽ gả cho Quân Đình.
Trương Dao nghĩ vậy đều không nói gì nữa.
Lâm Hi Vũ đi theo Lục Quân Đình, sau đó nói chuyện này với Lục lão tiên sinh và Lục lão phu nhân, hai vị trưởng bối nghe tin bọn họ kết hôn hiển nhiên vui mừng.
Lâm Hi Vũ cũng nói qua ý định tổ chức đám cưới sau này cho Lục lão phu nhân, bà nghe xong gật đầu đồng ý rồi nói: "Con yên tâm, chờ thân thể con hồi phục, lúc đấy chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ long trọng cho con, sẽ không để con phải tủi thân." Lâm Hi Vũ cảm thấy Lục lão phu nhân cứ thế mà quyết định nửa đời sau của mình mà khẽ thở dài trong lòng, dù sao đây cũng là kế hoãn binh.
Hiện tại Lục lão phu nhân rất mãn nguyện, đứa cháu trai khiến bà đau đầu rốt cuộc cũng kết hôn, mà sắp tới bà còn được bế chắt trai vào lòng.
Lâm Hi Vũ ngoan ngoãn đáp lại, nhưng trong lòng cũng có chút áy náy, đến lúc sinh con xong cô và Lục Quân Đình sẽ chia tay.
Hôn lễ này tất nhiên không thành, lão phu nhân mong đợi cũng vô ích.
Lâm Hi Vũ thuận lợi cùng Lục Quân Đình tới cục dân chính, chụp ảnh, tuyên thệ, ký tên, lĩnh giấy.
Mặc dù Lâm Hi Vũ biết cô cùng Lục Quân Đình đăng kí kết hôn chỉ là kế tạm thời, thế nhưng là vừa ra khỏi cục dân chính, thấy ánh mặt trời chói chang, cô không khỏi có chút hoảng hốt, cứ như vậy đem mình gả, còn gả cho Lục Quân Đình, suy nghĩ một chút đã cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.
"Lên xe."
Thanh âm của Lục Quân Đình kéo suy nghĩ của cô lại, đầu óc Lâm Hi Vũ vẫn đang mê mang, không quan tâm lên xe, cũng không có ý thức được, lần này là Lục Quân Đình tự mình giúp cô mở cửa xe.
Sau khi lên xe, Lục Quân Đình nói với cô: "Đưa phần của em cho anh."
Lâm Hi Vũ sững người một lúc, Lục Quân Đình lại nói: "Anh cần làm giấy khai sinh cho con."
Lâm Hi Vũ cũng không nghi ngờ, ngoan ngoãn đưa cho anh, thầm nghĩ cô giữ cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Lục Quân Đình cất kỹ giấy hôn thú, sau đó đưa cho cô hai tấm thẻ, vẻ mặt Lâm Hi Vũ vô cùng nghi hoặc, Lục Quân Đình nói: "Đây là thẻ phụ của anh, còn thẻ kia là của em, trong đây là phí sinh hoạt hàng tháng."
Lâm Hi Vũ không chút nghĩ ngợi liền khoát khoát tay, "Anh không cần đưa em cái này."
"Hiện tại em đã là vợ anh, không cần khách sáo với anh, em tiêu tiền của anh là đương nhiên."
"..."
Lục Quân Đình giọng điệu bình tĩnh, lộ ra vẻ không cho cô cự tuyệt, Lâm Hi Vũ nghĩ tới, cuối cùng nhận thẻ.
Dù thế nào đi nữa, cô thực sự là vợ anh trên danh nghĩa, và đứa con trong bụng cô cũng có phần của anh.
"Em có dự định gì sao?" Lục Quân Đình hỏi cô.
Lâm Hi Vũ nói: "Trước tiên em nghỉ việc, sau đó trở về Vu Thành viếng mộ cha mẹ, hiện tại chúng ta đã kết hôn, em muốn báo cho họ biết."
Lục Quân Đình nhẹ gật đầu, "Vẫn nên đi thăm họ một chút, đợi lúc nào có thời gian sẽ đi cùng em."
Lâm Hi Vũ vội vàng nói: "Không, không cần, em đi cùng dì Dao và Lục Viện được rồi."
Lục Quân Đình nhìn vẻ mặt của cô, cảm thấy cô thật sự không thích anh ở bên cạnh, anh cũng không ép buộc, nói: "Lúc đó em cần gì cứ nói với anh."
"Được rồi, cám ơn anh Quân Đình."
Lục Quân Đình đưa Lâm Hi Vũ về Lục gia, ngày hôm sau Lâm Hi Vũ viết đơn xin nghỉ việc, sau khi trở về liền bàn bạc với Trương Dao chuyện cô định về Vu Thành một chuyến, Trương Dao nghĩ đã lâu rồi chưa thăm viếng cha mẹ Hi Vũ liền đáp ứng đi cùng cô.
Lão phu nhân lo lắng Hi Vũ có thai đi lại không tiện, sợ có gì sơ suất, nhưng Lâm Hi Vũ muốn trở về bái tế cha mẹ cô, bà cũng không tiện ngăn cản.
Huống chi còn có Trương Dao đi theo, bà cụ do dự trong chốc lát cũng đồng ý rồi dặn dò họ đi sớm về sớm.
Buổi chiều, mọi người đáp chuyến bay đi Vu Thành, sau khi Lâm Hi Vũ đến Vu Thành, trước tiên cô đến vấn an mộ cha mẹ, sau đó đi đến cô nhi viện nơi mẹ cô và Trương Dao đã từng sống trước đây.
Trương Dao và mẹ của Lâm Hi Vũ, Trương Ái, đều là những đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi từ nhỏ, nương tựa nhau lớn lên trong trại trẻ mồ côi.
Viện trưởng đã đặt cho hai người cùng một họ, hai người thân thiết như chị em, về sau còn cùng thi đậu đại học An Thành.
Trương Dao gặp cha của Lục Viện ở trường đại học sau đó ở lại An Thành, còn mẹ của Lâm Hi Vũ sau khi tốt nghiệp trở về Vu Thành và trở thành giáo viên, sau đó học lên tiến sĩ, trở thành giáo sư đại học.
Trong một lần tình cờ gặp lại cha của Lâm Hi Vũ là Lâm Đại Quốc, hai người có cùng sở thích và sớm đến với nhau, sau khi kết hôn hai người bắt đầu làm từ thiện, Lâm Đại Quốc dùng phần lớn tài sản của gia đình để đầu tư vào quỹ từ thiện, vợ chồng ông đã mở hơn chục trại trẻ mồ côi ở Vũ Thành và thậm chí trên khắp cả nước.
Viện trưởng ngày xưa chiếu cố Trương Dao vẫn còn ở đó, nhìn Trương Dao một hồi, lập tức nhận ra: "Con là Trương Dao?"
"Ngài còn có thể nhận ra con?"
Viện trưởng cười nói: "Ta có thể nhận ra." Nói xong, nhìn về phía sau, Trương Dao giới thiệu: "Đây là con gái con, còn đây là con gái của Trương Ái."
Viện trưởng cười âu yếm nhìn Lục Viện và Lâm Hi Vũ "Bọn nhỏ đều lớn cả rồi." Bà đặc biệt nhìn Lâm Hi Vũ thật lâu, "Lần trước gặp con vẫn còn nhỏ, thế mà nhoáng một cái đã lớn như vậy rồi.
Nhìn con lớn lên xinh đẹp như vậy mẹ con trên trời thấy được sẽ rất vui.
" Nói xong liền buồn bã thở dài.
Mọi người ở đây nói chuyện phiếm một hồi, Trương Dao hỏi thăm tình hình của cô nhi viện, Viện trưởng cười nói: "Mọi việc đều rất tốt.
Sau khi Trương Ái qua đời, vẫn có rất nhiều người quan tâm tiếp tục quyên góp.
Trong số họ có một vị tiên sinh, hằng năm đều quyên góp cho trại trẻ mồ côi một khoản.
"
Trương Dao tò mò hỏi: "Vị nào?"
Viện trưởng nói: "Ta cũng không biết.
Tiên sinh ấy một người tử tế, quyên góp ẩn danh, không để lại tên tuổi."
Trương Dao nói: "Đúng vậy, trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt bụng như Trương Ái."
Trò chuyện với Viện trưởng một lúc, rồi tới thăm những đứa trẻ trong cô nhi viện, chẳng mấy chốc đã đến lúc tạm biệt Viện trưởng.
Lúc lên xe, Trương Dao đột nhiên nhớ đến gì đó hỏi: "Hi Hi, mẹ con từng nói với dì năm đó cha mẹ con có ý định nhận nuôi một cậu bé bị bỏ rơi ở cô nhi viện Vu Thành, hình như cậu bé đó mắc bệnh tim.
Hôm nay đến cô nhi viện mới chợt nhớ ra, nhưng sau đó không nghe tin tức gì về cậu bé đó, có phải đã rời đi rồi không? "
Lâm Hi Vũ cũng nhớ tới chuyện này, cô nói: "Cậu bé đó được một cặp vợ chồng người Mỹ nhận nuôi, sau khi đưa đến Mỹ, cậu ấy không liên lạc với bên này, nhưng con nghe nói cậu ấy đã phẫu thuật thành công.
Nếu duy trì tốt, sẽ không có vấn đề gì.
"
Trương Dao gật gật đầu, thở dài: "Mẹ con sống cả đời này đều vì người khác.
Nhớ ngày đó dì và mẹ con chính là từ nơi này đi ra, nhưng dì không nghĩa khí như mẹ con.
Cả đời này của dì chỉ có Tiểu Ái, dì chỉ muốn chăm sóc gia đình thật tốt, không có thời gian chăm sóc người khác.
"
Nghe lời này, Lâm Hi Vũ trầm tư, nếu như cô được lựa chọn, cô hi vọng mẹ cô đừng vì nghĩa lớn, hi vọng mẹ có thể sống, ở bên cạnh cô, nhìn cô lớn lên.
Lâm Hi Vũ không có chí lớn như cha mẹ, cô cũng chỉ là một người bình thường, mong muốn sống tốt là đủ, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ trở thành một nhà từ thiện đáng kính như cha mẹ mình.
Năm đó vì xây viện mồ côi, bố mẹ cô không chỉ đầu tư mà còn vay thêm của ngân hàng.
Căn nhà cùng tất cả những thứ có giá trị đều được bán đấu giá để trả nợ, cuối cùng Lâm Hi Vũ còn lại khoảng một triệu tệ, số tiền này Trương Dao giữ lại cho cô, cũng đủ để cô đi học trong tương lai.
Cũng bởi vì dùng số tiền cha mẹ để lại này, Lâm Hi Vũ ở Lục gia cũng sống thoải mái hơn, ít nhất không phải ăn nhờ ở đậu.
Tuy nhà ở quê không còn, nhưng Trương Dao lại mua một căn nhà nhỏ ở đây.
Trương Dao lớn lên ở đây, cũng coi như là ruột thịt của cô, Lâm Hi Vũ đã từng ở lại đây mỗi khi cô về thăm Vu Thành.
Vốn dĩ mấy người định ở lại chơi vài ngày nữa, nhưng sang ngày hôm sau Lục lão phu nhân bắt đầu thúc giục sau lưng, sợ lão phu nhân lo lắng cuối cùng mọi người quyết định lên đường trở về.
Lâm Hi Vũ buổi chiều mới trở về, ban đêm cô định đọc sách một lát rồi chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Lâm Hi Vũ mở cửa, đã thấy Trương Dao đứng ở bên ngoài.
"Hi Hi, Quân Đình tới tìm con."
Cô vừa trở về, Lục Quân Đình liền đến tìm cô? Có chuyện gì chăng?
Lâm Hi Vũ đi theo Trương Dao xuống lầu, nhìn thấy Lục Quân Đình đang ngồi nói chuyện phiếm với Lục Lương, Lâm Hi Vũ đi lên chào hỏi: "Anh Quân Đình."
Lục Quân Đình liếc cô một cái, nói: "Theo anh đi dạo."
Xem ra thật sự có chuyện tìm cô, Lục Quân Đình là người bận rộn, lấy thời gian đâu mà đi dạo.
"Được."
Ánh mắt Lục Quân Đình lướt qua người cô, nói: "Bên ngoài lạnh lắm, đi mặc thêm áo khoác đi."
Có lẽ anh đã quen với việc làm lãnh đạo ở công ty, Lâm Hi Vũ nghe ngữ khí mạnh mẽ liền ngoan ngoãn lên lầu lấy thêm áo khoác.
Đêm lạnh như nước, cả sân Lục gia rất yên tĩnh, hai người duy trì khoảng cách rộng một cánh tay, không nhanh không chậm đi tới.
Lục Quân Đình cao hơn cô rất nhiều, chắc là sau khi tan làm liền đi thẳng từ công ty về đây, trên người mặc một bộ vest hoàn chỉnh cùng áo sơ mi và quần tây, cả người toát lên dáng vẻ trầm ổn thành thục.
Bỗng Lâm Hi Vũ cảm thấy có chút căng thẳng khi đi bộ cùng anh ấy.
"Anh Quân Đình, anh muốn nói gì với em à?"
Lục Quân Đình hai tay đút túi quần, liếc nhìn cô một cái, Lâm Hi Vũ hơi cúi đầu tránh đi tầm mắt của anh.
"Anh muốn bàn với em một chút."
"Gì vậy ạ?" Lâm Hi Vũ vẻ mặt khó hiểu.
"Khi nào thì em chuyển đến sống cùng anh?"
"...".